Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Và rồi em không còn mộng mơ

Và rồi em không còn mộng mơ

Tác giả: Sưu Tầm

Và rồi em không còn mộng mơ


- Bảo cơn gió cuốn cả anh theo nhé! Đến chỗ nào xa một tí, chơi chán rồi về.


- Anh không sợ em ư? Em giống một con ma nữ. Gần ma nữ sẽ bị hút máu đấy!


- Em không sợ anh thì thôi. Anh không sợ em đâu!


- Em sợ đấy! Vì gần anh quá, dứt không được, đến lúc anh dứt em ra thì em sẽ buồn lắm!


Tôi nhìn vô định. Những ngân ngấn nước vô cớ cứ trực trào ra. Anh nói tiếp những gì tôi nghe không rõ, nó hòa vào tiếng gió, tiếng rì rào của những ngọn cỏ bập bùng bên tai. Ánh nắng cuối ngày từ tấm gương xe máy chiếu thẳng vào mắt. Tôi thấy mình lại bay lên, giữa những cơn gió, những tiếng còi xe văng vẳng phía xa... Dưới chân không còn là những ngọn cỏ nữa, mà là mây trắng bồng bềnh trôi...


"Những đợt gió cuối thổi vào đêm,


Em nhòe mắt trong tầng kỷ niệm.


Bóng anh trở lại.


Chao nghiêng những dòng thơ,


Gọi ký ức nơi em thức giấc,


Ngày đó còn nhau..."


Ngày hôm sau anh không tới. Khoảng không gian từ lâu đã có hai người, giờ vắng lặng lạ kì. Tôi không thấy mình bay lên nữa, dù cố hồi tưởng lại những câu chuyện anh kể...


Ngày hôm sau nữa, tôi ngồi giữa đám cỏ lau trắng đục. Một giờ đồng hồ yên lặng nghe côn trùng xì xào, tiếng gió hun hút và tiếng cỏ lao xao.


Hôm sau nữa trời mưa. Tôi che ô và đi bộ tới. Hình dung anh đứng dưới tán cây như hôm nào... Anh nói dối, anh đã không đến khi trời mưa. Khoảng không này cô độc lắm, anh không thấy sao?


Tôi mộng mị bay lên cùng chiếc ô màu tím. Mưa nhẹ nhàng như sợ làm đau tôi, làm đau khoảng không nơi đây. Gió khẽ lau khô những giọt nước cứ chảy đều đặn. Tôi bay nhẹ nhàng trong tiếng sáo vi vu, giữa màu lau trắng đùng đục ươn ướt nước, giữa ánh nắng le lói cuối chân trời và giữa tiếng hát khe khẽ không rõ lời...


Những kí ức của con người cũng giống như những trang giấy... Anh đã vẽ lên một trang giấy của tôi đêm trăng vi vu gió, một cánh đồng lau trắng bạt ngàn, những đám cỏ xanh rì đua nhau lớn, những con đom đóm lập lòe bay, những ánh nắng của một ngày sắp hết.


Tôi bay... bay lên... Chạm vào cây bút màu và vẽ anh vào chỗ còn thiếu...


"Và rồi,


Bài ca kết thúc.


Em không còn mộng mơ.


Anh thôi chẳng làm thơ.


Những màu sắc vẫn đưa em đi về phía trước,


Cùng đôi cánh âm thanh.


Em vẫn bay.


Dù anh không bên cạnh.


Câu thơ cuối,


Anh viết trên trang giấy là em,


Gió ru mùa...


Bay lên !"


SeptinyThơ: North Wind