XtGem Forum catalog
Tôi biết mình được chọn để yêu

Tôi biết mình được chọn để yêu

Tác giả: Sưu Tầm

Tôi biết mình được chọn để yêu


Thứ hai đầu tuần là ngày đầu tiên tôi trở lại lớp. Gã anh trai nhặt được kéo cả Quân với Hùng xuống ngồi cùng bàn tôi, bàn cuối, bao giờ tôi cũng chọn nó.


- Tuần nay mày đi đâu? Gã hỏi kiểu điều tra.


- Em về quê, nhà có việc. Tôi trả lời theo kiểu tội phạm thành khẩn.


- Mày có biết giờ nổi tiếng rồi không?


- Biết.


- Giỏi. Tao lại đập cho trận bây giờ.


- Quen nhau à? Tôi đang nhăn mặt ra vẻ sợ sệt thì chàng hỏi góp vào.


- Ừ, đứa em tao.


- À, cái bé nhà mình. Anh nói thế, tay khoác lên vai tôi, rất tự nhiên, rất chủ ý, tôi thấy lòng khấp khởi, không biết má đỏ không mà người nóng ran. Những câu trò chuyện sau của chúng tôi, tôi không tham gia, không nghe thấy gì hết, thỉnh thoảng chỉ cười để biết mình còn phản ứng.


Cái khoác vai cũng là lí do vì sao tôi nói chúng tôi để ý nhau. Anh ngồi cạnh tôi trong buổi đầu tiên họp lớp, anh comment lại ngay khi tôi vừa hiện hoạt. Tôi biết mình được chọn để yêu.


Tình yêu mà chia thành các giai đoạn thì giai đoạn này là giai đoạn hạnh phúc nhất. Anh Hùng chat facebook với tôi mỗi ngày, gọi tôi đi học mỗi sớm, chúc ngủ ngon lúc rạng sáng và kể tôi nghe chuyện trên trời dưới biển. Tôi bắt đầu ngại anh, những giờ học, tôi không ngồi cùng bàn với anh nữa, tôi ngồi xa, ít nhất là cách hai bàn. Nhưng chúng tôi có trò khác, chúng tôi nhắn tin với nhau trong giờ, thỉnh thoảng quay sang nhìn nhau mãn nguyện. Tôi để máy lên bàn để rung thì bạn bên cạnh sẽ biết. Tôi làm ra vẻ không muốn ai biết nhưng tôi cứ mong ai đó trong lớp này thốt lên chúng nó là một đôi để ngượng ngùng, để nũng nịu với anh lớp mình biết hết rồi.


Cứ thế, tôi chìm trong yêu thương, trưa những hôm học cả ngày chúng tôi đi ăn cùng nhau, trò chuyện cùng nhau. Anh Hùng có thói quen rất lạ, không nói chuyện lúc ăn, tôi hơi khó chịu vì như thế chúng tôi không giống đi cùng nhau. Hơn nữa bản tính tôi thường vậy, lúc vui hay nói nhiều mà phải nói nhiều tôi mới vui được. Lâu dần cũng quen, tôi không nói chuyện lúc đang ăn, thỉnh thoảng còn lười trả lời ai khác khi tôi đang ăn. Tôi mỉm cười khi anh lau đũa và thìa cho tôi, tôi thấy hân hoan khi anh gắp dưa từ xuất ăn của tôi hoặc giả vờ khó chịu vô cùng khi anh bắt tôi ăn một món gì đó từ xuất ăn của anh vì anh không ăn hết được. Thỉnh thoảng tôi mơ về gia đình của chúng tôi, tôi mơ về ngày mà tôi được biết mọi mối quan hệ của anh còn mọi người thì biết quan hệ của chúng tôi. Nhưng không ai biết cả, một tháng sau vẫn không ai biết.


Yêu thương: ngọt lúc đầu, nhạt lúc sau và đau đớn lúc cuối. Tôi thấy người ta hay nói thế. Tôi không tin.


Tôi khóc, nước mắt như mưa nhưng không thành tiếng, tôi sầu muộn trong yên lặng. Nằm trên giường, trùm chăn kín mít, cố gắng để không ai biết mình đang khóc, cố gắng để quên đi mình đang khóc. Tôi trở mình vài lần rồi quay hẳn vào tường, chân co quắp như người lạnh, tay ghì cổ để không nấc thành tiếng, tôi thấy nghèn nghẹn, khó thở. Hôm nay tình cờ lang thang facebook của vài bạn trong lớp, tôi thấy anh comment nói chuyện với các bạn ấy ngang ngửa với việc comment nói chuyện cùng tôi, inbox là chuyện tôi không biết. Hoang mang, tôi nghĩ rằng anh đang làm thân với cả lớp, tôi chỉ là một trong số các bạn trong lớp. Mà đúng thế thật, anh trai tôi bảo Hùng đào hoa và đa tình, nhưng đáng trách nhất là lăng nhăng. Hùng đón vào lòng mình tất cả những người con gái ở xung quanh anh mà không yêu. Hùng chỉ đón vào trái tim mình một người con gái năm năm thôi. Oan uổng, bất công là những gì tôi cảm nhận, tôi đã yêu anh, yêu một mình anh bằng những nồng nàn, nhiệt huyết của lần yêu đầu. Tôi thích anh trước, chủ động trước nhưng chính anh cũng là người dẫn tôi vào yêu thương này. Hơn nữa, anh dẫn dắt tôi vì nhìn ra tình cảm của tôi. Mặt anh lạnh lắm, miệng anh không cười. Người con trai tôi yêu bỗng nhiên trở nên đáng sợ. Tôi đem tất cả những chuyện này nói với ông anh trai, ông ấy quen Hùng và sẽ tâm sự với Hùng để Hùng hiểu tôi, thương tôi. Một phút giây dại khờ tôi đã nghĩ như thế. Nhưng anh trai vô tâm, khù khờ của tôi cười như nắc nẻ và hỏi mày yêu thằng Hùng á? Nó sát gái thật. Mà nó không yêu ai bao giờ đâu, đừng có ngu, nó tệ lắm, bao nhiêu đứa chết rồi. Mười tám tuổi, có nhiều cách để hiểu từ chết trong câu ấy, nhưng tôi đã hiểu đúng luôn. Tai hại, tôi nghĩ cũng không sao. Mười tám tuổi, tôi yêu điên dồ và yêu lầm lỡ.


Thời gian ấy, tôi đối xử với Hùng rất khác, lúc lạnh, lúc ấm, khi cười khi khóc nhưng khoảnh khắc nào tôi cũng thấy khổ đau. Một lần, tôi nghe điện thoại của anh ở trong phòng, có hai chị lắc đầu ngán ngẩm, một chị bảo không nên dính vào bọn con trai lớp mình. Tôi cười nhưng không để tâm, còn tưởng thói ghen tị của con gái. Ít gì tôi cũng gần như đã là thân nhất với con trai trong lớp. Một lần, một chị trong phòng hỏi tôi đang qua lại với Hùng phải không. Thằng Hùng nó chỉ chơi bời thôi, nghịch ngợm nhưng có bảo trợ của gia đình nên không bao giờ làm sao. Phá đời con gái của bao nhiêu đứa, mà chơi với bạn bè có tốt gì cho cam, lợi dụng và kiếm vui thôi. Một lần, đứa bạn học chung cấp ba bảo tôi nhìn mặt anh Hùng cứ sao sao ý, nói chung tránh được là tốt. Một lần, chị cùng phòng nhắc lại anh Hùng là thằng chơi bời, quậy phá, uống rượu và đánh nhau. Tôi sợ, anh phức tạp và lõi đời quá. Tôi thầm trách mọi người vì đến khi tôi quá yêu rồi mới cảnh báo nhưng tôi trách mọi người nhiều hơn vì ai cũng nói xấu Hùng với tôi mà không hiểu tôi chẳng quan tâm đến chuyện ấy. Yêu lần đầu, tôi yêu mọi điều của anh. Tôi cũng không hoàn toàn tin những gì mọi người nói. Người ta có nguyên do để mà hư, và nguyên do của anh chắc chắn buồn, đáng cảm thông và có thể chấp nhận.


Giữa lúc bề bộn và hoang mang, anh đề nghị với tôi một chuyện. Lạ lắm, tôi biết đó sẽ là bước ngoặt trong cuộc đời mình, sẽ là sai lầm đến một ngày nào đó tôi hối hận nhưng vẫn đồng ý. Tôi thậm chí đã rất nể phục anh vì quá thẳng thắn và thật thà như vậy. Hùng kể cho tôi nghe nhiều chuyện xấu của anh hơn cả những gì tôi nghe được từ mọi người, chân thành và thực tâm lắm.


Dù đã như vậy nhưng chúng tôi không yêu nhau, Hùng thẳng thắn cho tôi biết tôi không được yêu. Tôi tập uống rượu, uống nhiều rượu và tỏ tình nhiều. Tôi nói mình yêu anh nhiều, nói nhiều như thế nào, nói những suy nghĩ của tôi về anh. Thỉnh thoảng, khi tỉnh rượu, tôi bảo tôi không yêu anh, không bao giờ yêu loại người như anh. Người yêu của em, có thể rất kém cỏi, rất xấu xa nhưng sẽ chỉ được có một mình em thôi. Anh cười, cười rất buồn, bảo tôi say lại nói thế thì tốt. Tôi không say, chỉ đang lừa dối mình thôi.Ngượng ngập, yêu thương, xa cách, tránh mặt, tìm gặp. Suốt ba tháng tôi làm những việc này trong men say rồi tôi bỏ rượu vì tôi mệt quá và vì tôi có việc phải về nhà, về nhà thật chứ không phải bỏ trốn.


Tôi biết mình được chọn để yêu


- Cuối tuần về nhà anh chơi nhé. - Lần đầu tiên anh nói chuyện lại với tôi sau tất cả mọi phiền phức tôi gây ra.


Tôi im lặng không nói, không biết phải vui hay buồn, tôi nhìn anh như cầu cứu.


- Cuối tuần này sinh nhật anh, thằng Quân, thằng Lâm cũng về, có người yêu thằng Quân nữa nên không ngại đâu.


- Vâng, thế em phải tặng quà không. Tôi nói, giọng hơi vui. Chiều nay về tôi phải đi chợ.


- Em về là anh vui rồi.


Tôi đặc biệt, tôi quan trọng, tôi nghĩ thế lúc đi chợ. Tôi mua một cái áo phông trắng không hình thù, một cái quần yếm và đôi giày thể thao, tôi nghĩ tôi sẽ rất trẻ trung, năng động, sẽ vui tươi, cười nói luôn mồm khi đến nhà anh. Tôi cẩn thận chọn quà sinh nhật cho anh nhưng không quyết được, tôi đi về, mơ màng đến một lúc ngồi sau xe anh trên đoạn đường dài, sẽ là một chuyến đi vui vẻ, có người yêu anh Quân và tôi sẽ giống như người yêu Hùng, tôi sẽ kết bạn và bắt chuyện với bạn bè anh như một chủ nhà đích thực. Và bầu trời hôm ấy, nhất định là có nắng nhưng không nóng, có gió mát lạnh chứ không hanh khô, có cả một niềm hạnh phúc lơ lửng trên đầu.


Hôm sau, tôi đi chọn quà cho Hùng cùng Quân và Lâm, tôi cười và nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi không biết hai người đó có nói gì với tôi không nữa. Tôi chỉ nhớ một câu thoáng qua rất nhỏ của Lâm: tao thấy mày không nên về.


Cuối tuần đến, không nhanh, không chậm hơn các tuần khác, chỉ vui hơn thôi. Hùng vào tận cổng kí túc xá đón tôi.


- Em để đây nhé. Tôi treo đồ vào xe Hùng và nói.


- Ừ cũng được. Anh trả lời, tôi nghe giọng nói rất nhẹ nhàng.