XtGem Forum catalog
Thiếu nữ Hoa Ban

Thiếu nữ Hoa Ban

Tác giả: Sưu Tầm

Thiếu nữ Hoa Ban

(Admin - Tham gia cuộc thi viết "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")


Một tình yêu sáng trong giống loài hoa đang nở trắng xoá phủ đầy vùng trời bao la nơi đây. Chàng vẫn khắc ghi rõ nét hình ảnh nàng của 3 năm trước, đến giờ nàng chắc vẫn như xưa, và nàng sẽ mãi đẹp như thế trong lòng chàng. Chàng không thể, không thể khắc ghi lên thân cây ban dòng chữ "Em cũng hạnh phúc nhé, Hoa Ban của anh!".


***


Giữa tháng Ba nhiều gió. Chàng lòng vòng qua phố Bắc Sơn, hít hà vị gió tháng Ba, để mặc những hạt bụi li ti bám đầy mặt kính, để mặc những bộn bề của Hà Thành. Chàng ngước nhìn hàng cây bên đường, phố Bắc Sơn mùa này Hoa Ban nở trắng xoá. Gió thổi khẽ đưa hương thơm dịu nhẹ của Hoa Ban xộc vào mũi chàng. Chàng dừng xe, đứng ngây người nhìn hàng Ban trắng xoá, loài hoa này, hương thơm này chàng đã biết đến bao năm nhưng lần nào cũng như lần đầu mới gặp. Lần nào cũng một cảm xúc nguyên vẹn, dịu dàng và tinh khôi.


Mùa Ban nở của 7 năm trước


Chàng là người Hà Nội. Khuôn mặt sáng sủa với những đường nét thanh tú, gọng kính đen càng làm chàng điển trai hơn. Chàng dí dỏm, thông minh và hài hước. Chàng chơi ghita giỏi và hát cũng hay, chàng mê chụp ảnh và hay đi khắp nơi để chụp những khoảnh khắc đẹp của thiên nhiên, con người và cuộc sống. Ngày 20, chàng là mẫu hình mơ ước của bao cô gái Hà Thành, ai cũng muốn nụ cười của chàng hướng về mình dù chỉ một lần. Ai cũng muốn được bên cạnh chàng trai sôi nổi có nụ cười toả nắng ấy. Nhưng chàng hờ hững, mọi mối quan hệ đều giữ ở mức bình thường. Bố mẹ chàng hài lòng về điều đó, chàng cũng không mảy may nghĩ ngợi. Đơn giản là, cảm xúc yêu thương vẫn chưa định hình và chàng để mọi thứ tự nhiên, khi mà góc yêu thương của chàng chưa được gõ cửa.


Chàng sinh vào tháng Ba nhiều gió. Sinh nhật chàng bố mẹ tặng một chuyến đi dài ngày lên Tây Bắc, thích nhất là chàng được phép đi một mình. Chàng thích mê, với chi phí bố mẹ tặng chàng dư thừa tài chính đi phượt khắp núi rừng Tây Bắc. Chàng sắp xếp vài vật dụng cần thiết bỏ vào ba lô, dĩ nhiên không thể thiếu em Nikon Collpix P90 xinh đẹp - món quà kèm theo tấm vé phượt bố mẹ tặng chàng.


Mọi thứ sẵn sàng, chàng hào hứng lên đường. Sau những giờ phút căng thẳng trên ô tô chàng đã đặt chân lên mảnh đất Tây Bắc nhiều nắng gió. Chàng từng đi nhiều nơi nhưng đây là lần đầu được chứng kiến một vùng rừng núi trùng điệp, nhiều hẻm núi ghồ ghề và những con đường quanh co giữa lưng đồi. Trước mắt chàng địa danh này thật mới lạ, hấp dẫn và sự lựa chọn của bố mẹ kì thực rất tinh tế. Chưa hết ngỡ ngàng, sau gọng kính dày chàng lờ mờ nhận ra phủ trên những núi đồi cao vút là một màu trắng xoá đẹp mê li. Chàng không tin vào mắt mình cả vùng trời xung quanh đều cùng một màu bát ngát ấy. Chàng ngắt thử một chùm loài hoa rồi chợt thấy nó rất giống với chùm hoa trong những bức ảnh chàng từng chụp tại phố Bắc Sơn ở Hà Thành, chàng có tìm hiểu loài hoa này và biết tên nó là Hoa Ban. Lúc ở Hà Nội hít hà hương thơm của hoa Ban trên Bắc Sơn chàng đã từng thắc mắc Hoa Ban bắt nguồn nở rộ từ đâu, sao lại có mặt giữa lòng Hà Nội? Chàng chỉ nghĩ vẩn vơ thế không ngờ lại có ngày được đặt chân lên mảnh đất nguồn cội của loài hoa tinh khôi ấy.


Thiếu nữ Hoa Ban


Chàng không chần chừ thêm nữa, chọn ngay một vị trí thoáng mát thu cả vùng trời trắng xoá vào tầm mắt rồi hít hà vị thơm nức của hoa Ban vào lồng ngực, tiếp đó bấm máy liên tục để chớp mọi khoảnh khắc đẹp của sườn đồi trong nắng sớm. Bất chợt, chàng dừng lại ở tấm hình 100, hạ máy xuống không chụp nữa bởi ánh nhìn của chàng đã bị thu hút bởi một điều khác. Phía xa xa, chàng thấy nàng mặc bộ trang phục rất kì lạ, lần đầu tiên chàng được nhìn tận mắt trang phục của thiếu nữ miền Tây Bắc nên có phần ngạc nhiên xen lẫn tò mò. Với khoảng cách khá xa chàng không nhìn rõ mặt nàng, nhưng chàng nhận ra nàng đang hái những chùm hoa Ban rồi để vào cái giỏ tre đeo ngang hông. Chàng như nhận thấy không thể cứ đứng ngây nhìn như vậy nên liền nhanh tay giơ máy lên chụp. Bức ảnh thứ 101 tuyệt đẹp, chàng chộp được đúng khoảnh khắc nàng ngẩng mặt lên, khuôn mặt nàng nghiêng nghiêng, mái tóc dài ngang lưng. Nàng nổi bật trong sắc trắng xoá của núi đồi với đôi mắt trong sáng nhưng điểm đặc biệt là đôi mắt đen láy ấy lại đượm buồn. Chàng đứng ngây ra nhìn bức hình vừa chụp được rồi lại nhìn sang vị trí có người thật vẫn đang ở đó hái những chùm Ban. Càng lúc chàng càng tò mò thêm, chàng muốn tận mắt nhìn gần đường nét trên khuôn nàng, chàng thật sự muốn biết tại sao đôi mắt đẹp của nàng lại buồn đến vậy.


Trong thoáng chốc, chàng từng bước tiến lại gần phía nàng. Nàng vẫn hăng say hái những chùm Ban bỏ vào giỏ mà không nhận ra chàng đã đến gần tự khi nào. Chàng đứng cách nàng chừng hơn một mét, từ khoảng cách này chàng đã nhìn được rõ hơn khuôn mặt nàng. Bớt chợt, nàng ngẩng đầu, hình như nàng đang định sang chỗ khác hái hoa Ban. 1s, 2s... Ánh mắt của chàng và nàng gặp nhau... Đôi mắt tròn đen láy của nàng biểu lộ rõ nàng đang hết sức ngạc nhiên và lúng túng. Cũng đúng thôi, bỗng dưng trên đồi núi của nàng xuất hiện một lữ khách không tên, lại còn không tiếng động mà tiến lại gần nàng như thế. Chàng thì ngây người, vì sao ư? Sự tò mò của chàng đã được thoả mãn. Nàng rất đẹp. Một vẻ đẹp tinh khôi lần đầu tiên chàng bắt gặp, ở nàng có sự hoà lẫn giữa vẻ đẹp hoang sơ và dịu dàng quý phái. Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn trắng hồng, đôi mắt buồn của nàng là tâm điểm thu hút, mái tóc dài của nàng đen hơn màu mắt và bay trong gió trời. Nàng mặc chiếc áo màu trắng cổ tròn, cúc áo là những cách bướm nhỏ xinh, váy của nàng làm bằng vải nhung đen tuyền. Thắt lưng của nàng bằng vải màu xanh lá giống màu của núi rừng nơi đây. Chàng chợt nhớ ra, có lần đã thấy bộ trang phục như này trên internet, hình như nó được gọi là "váy cóm". Kết thúc những suy tư của riêng mình chàng mỉm cười với nàng và cất tiếng cho không khí giữa hai người bớt yên ắng:


- Chào em! Để anh giúp em hái hoa Ban nhé. Cây kia cao lắm, em sẽ không leo lên được đâu.


Chàng nhìn nàng là nhận ra ngay chắc chắn nàng ít tuổi hơn. Sự lúng túng lúc nãy của nàng đã hết dần còn sự ngạc nhiên vẫn còn đó. Nàng e dè trước đề nghị của chàng, cũng phải thôi, lúc ấy chàng là người lạ. Chàng đang định nói gì đó thêm nhưng nàng đã lên tiếng trước:


- Chắc anh là khách du lịch, nơi đây vào mùa Ban nở thường có nhiều khách du lịch đến. Nếu không phiền, anh hái giúp em nhé. Cây kia đúng là cao quá. Rồi em sẽ dẫn anh tham quan trên ngọn đồi này.


Nàng nói xong cười với chàng, nụ cười lung linh trong nắng sớm làm tim chàng loạn nhịp. Chàng cứ ngỡ với đôi mắt buồn ấy nàng sẽ không cười, nhưng sau mỗi câu chuyện dí dỏm của chàng nàng cười khanh khách rất dễ thương. Cứ thế, suốt cả buổi sáng nàng dẫn chàng đi khắp vùng dồi Ban trắng xoá, những câu chuyện chàng kể rôm rả hơn, nàng cười nhiều hơn và hai người dần trở nên quen thân. Buổi trưa nàng dẫn chàng về thôn của nàng, nơi đây đúng như nàng nói mùa Ban nở có rất nhiều khách du lịch đến tham quan. Người dân thôn nàng đón chào khách nồng nhiệt. Theo lời mời của gia đình nàng, chàng ở lại nhà nàng không phải thuê nhà để nghỉ nữa. Những ngày sau đó nàng dẫn chàng đi khắp nơi, chàng chụp được rất nhiều bức hình đẹp, trong đó có những bức chụp nàng, dĩ nhiên toàn là những lúc nàng không để ý chàng mới chụp trộm, vì nàng nói nàng không thích chụp ảnh. Chắc hẳn vì nàng là người con của miền ban trắng nên mới tinh khôi và dịu dàng đến vậy. Chàng gọi nàng là Hoa Ban. Đó cũng là loài hoa nàng thích nhất, loài hoa gắn với nàng từ lúc ấu thơ. Đứng trước nàng chàng luôn bị thu hút, nhịp tim luôn bất thường. Một cảm xúc lạ lùng trước nay chưa từng có len lỏi trong trái tim chàng. Chàng nhận ra mảng yêu thương trong tim chàng đã được gõ cửa, cô gái gõ cửa tim chàng không ai khác chính là nàng – thiếu nữ Hoa Ban có nụ cười e ấp.


Nàng rất quan tâm chàng, nhưng chàng vẫn không biết nàng có cùng cảm xúc với chàng không? Đêm trước ngày trở Hà Nội chàng quyết định thổ lộ lòng mình mà không ngại ngần về vấn đề khoảng cách địa lí giữa chàng và nàng. Nhưng chàng đã không có cơ hội đó, ngay lúc chàng định gặp nàng thì điện thoại chàng đổ chuông. Mẹ chàng gọi, chàng nghe máy thì thấy giọng mẹ nghẹn ngào trong di động:


- Hiếu, mau về đi con. Ba con... Ba con... Mất rồi...


Chàng sững người, ba...làm sao mà ba lại mất, trước lúc chàng đi ba vẫn mạnh khoẻ mà. Giọng chàng nghẹn ứ, chàng không tin nổi vào tai mình, không tin nổi điều vừa nghe thấy. Gập điện thoại xong chàng đứng không vững, không kịp suy nghĩ chàng lao vào nhà sửa soạn đồ, vội vàng chào cả nhà nàng rồi mua vé xe về Hà Nội ngay trong đêm ấy. Tai chàng ù đi, người mà chàng luôn kính trọng và hết mực yêu thương giờ đây đã rời xa chàng và mẹ chàng ư? Sự thật này kì thực không thể tin được, chàng khóc, giọt nước mắt lăn dài hai bên má.