Tháng tư, nắng và hoa loa kèn
Tháng tư, nắng và hoa loa kèn
- Tớ mua cho tớ thôi. - Phong đưa bông hoa của mình lên ngắm nghía. - Tớ thích hoa loa kèn lắm.
- Lạ nhỉ. Tớ cũng thế...
- Cậu có nhớ cậu đã tặng tớ hoa loa kèn hôm tớ chuyển đi không?
- Nhớ chứ...
- Vì thế đấy. Chưa từng có đứa con gái nào tặng tớ hoa cả... Vì thế mà tớ thích hoa loa kèn.
Hân cười. Nó cảm thấy bản thân quan trọng hơn một chút với thế giới, với những người xung quanh. Nhiều khi chỉ một câu nói nho nhỏ thôi cũng đủ làm người ta thấy vui vui.
Hai đứa sánh vai rảo bước trên đường phố. Chao ôi, biết bao nhiêu chuyện cũ... Hân tưởng như chúng đã xa xôi lắm... Những năm lớp sáu, lớp bảy ấy. Mà mới có mấy năm. Những kí ức đẫm hương nắng, có cái nắng nhợt đầu xuân, có cái nắng nhàn nhạt mơ màng tháng tư, có cái nắng tinh nghịch tháng năm, và cái nắng gay gắt của tháng sáu, tháng bảy... Những kí ức học trò tươi mới và nguyên sơ. Hân nhớ lại tất cả. Thật tuyệt... Có cái gì dậy lên trong lòng cô. Tại sao đã xa đến thế, những ngày chơi chọi gà bằng hoa phượng, chơi nhảy dây, chơi ô ăn quan, trồng nụ trồng hoa, trốn tìm; những ngày lũ con trai choai choai chỉ thích ghẹo cho con gái khóc...? Những ngày vô tư và hồn nhiên, những ngày còn chưa biết đến mấy vấn đề linh tinh giữa bạn bè với nhau, chỉ cho nhau cái kẹo là đã thành rất thân rồi? Nhưng Hân có hơi buồn, vì trong những mảnh kí ức kia thật hiếm có mảnh nào xuất hiện cả Hân và Phong.
- Hình như chúng mình chơi với nhau ít quá nhỉ... - Hân thốt lên.
- Ừ. Chắc chỉ có cái lần cậu đến làm quen, và, và khen tớ... đẹp trai, đấy là lần duy nhất nói chuyện với nhau đấy... - Phong hơi cúi đầu.
Nắng tháng tư êm như ru... Nắng chao nghiêng cùng với gió. Ấm áp quá. Hân quay sang nhìn Phong. Cậu như gần như xa... Đôi mắt xám tro đầy tâm trạng. Hẳn cậu cũng đang giống như nó, nghĩ về một miền dĩ vãng đẹp vẹn nguyên và tinh khôi. Một cảm giác gì đó bỗng chớm trong trái tim Hân, mà hình như không phải chút xao xuyến đơn thuần của một con bé mới lớn nữa. Những con bé mới lớn thường cảm thấy tim đập nhanh hơn trước một cậu điển trai. Nhưng con bé Hân bây giờ lại cảm thấy tim đập nhanh hơn trước một tâm hồn.
- Bây giờ cậu học ở đâu? - Hân hỏi.
- Tớ không đi học nữa... chỉ học hết cấp hai thôi. - Phong đáp lại, mắt hơi cụp xuống. Hân ngạc nhiên không để đâu cho hết.
- Hồi ấy cậu học giỏi lắm mà... sao thế?
- Tớ thích nhảy nhót. Mà cái đấy thì cần gì học hành nhỉ... Tớ đang học để làm vũ công.
- Ừm. Thế thì vẫn là đi học chứ.
Hân ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh trong. Năm sau cô phải thi đại học rồi. Cô sẽ thi gì nhỉ... Mai sau, cô sẽ làm gì nhỉ...
- Tớ không nghĩ là cậu lại thích nhảy đâu...
- Đùa chứ, tớ nhảy đẹp lắm đấy!
Phong cười giòn giã. Hân cũng cười.
*
Tim Hân đập thình thịch.