Ring ring
Siết tay

Siết tay

Tác giả: Sưu Tầm

Siết tay

Đã sáu năm cô và anh không gặp nhau. Cô không thích anh như trước nữa. Nhưng cũng không quên đã thích anh như thế nào.


***


1.


Cô là bạn thân nhất của anh. Cô biết. Trước giờ vẫn vậy.


Anh là người cô yêu nhất. Trước giờ vẫn vậy. Anh cũng biết.


Anh và cô quen chung một người bạn. Cậu bạn thân cùng lớp với anh, và cùng tiểu học với cô. Ba người cùng trường, hai lớp cạnh nhau.


Cô gặp anh lần đầu trong lớp học thêm tiếng Anh, gặp người bạn cũ và gặp anh. Dù xếp chỗ từ trước, tới một ngày cô cũng được ngồi cạnh anh.


Khi đó, cô và anh mười bốn tuổi.


Siết tay


2.


Nhà cô và người bạn chung ở gần nhau. Đi bộ ba phút là tới.


Nhà anh xa tít. Lúc nào hẹn anh cũng phải đạp xe.


Ba người gặp nhau, đánh bóng bàn và nói chuyện.


Cô hiếu động, kể chuyện say sưa. Cậu bạn vui tính, và hiền. Còn anh ít nói, chỉ hay cười.


Cô hay nói chuyện với cậu bạn khi chờ anh đến. Và gọi điện cho anh vào lúc nửa đêm.


3.


Cuối cấp hai, lớp học thêm cũng hết. Cô với cậu bạn thi thoảng về cùng nhau. Anh đi ngược hướng.


Cô rủ anh học thêm lớp luyện thi. Trời mưa, anh lao đi mua hai tấm áo mưa giấy. Một cho cô, một cho anh. Và đạp xe ngược đường cùng cô về. Cử chỉ quan tâm đơn giản, cậu bạn lúc nào cũng dịu dàng như thế. Nhưng anh khác. Cô biết anh đã vượt qua ranh giới lạnh lùng cố hữu.


Cô biết tình cảm của cô đã không có đường quay lại.


Cô và anh vào hai trường chuyên của thành phố. Cậu bạn vào một trường công lập. Những buổi bóng bàn thưa dần. Cô chuyển sang chơi bóng rổ. Cậu bạn hưởng ứng. Anh thi thoảng đập bóng, và tách mình vào thế giới riêng.


4.


Cô bảo cô thích anh. Rất nhiều. Anh không nói gì.


Cô vẫn thi thoảng gọi cho anh vào nửa đêm. Anh vẫn kiên nhẫn cầm ống nghe. Và ghi nhớ.


Có lần cô gọi điện cho anh, giọng gần như vỡ, hỏi anh tại sao. Anh không nói gì. Sau cùng chỉ buột ra lời xin lỗi nhẹ bẫng.


Sau hôm đó, cô không gọi cho anh nữa. Giờ cô khóc, cũng chỉ có một mình.


Cô là người bạn gái duy nhất anh chơi, anh nói chuyện. Nhưng cô không hiểu tại sao.


5.


Năm thứ hai trung học, anh bảo anh sẽ đi Mỹ.


Giáng sinh năm đó, cô chờ anh ở chỗ cũ. Cậu bạn đi ngang qua, thấy cô ngồi đó, chỉ xoa đầu và cười hiền, rồi đi mất. Anh đến, bình thản như cái lạnh ngăn đá, nhận quà của cô. Cô biết mình không còn cơ hội nữa.


Cô biết cô sẽ không bao giờ thích nước Mỹ.


Anh đi đầu năm, cô vẫn gửi thư đều đặn, cố gắng lấp chỗ trống thói quen gọi điện cho anh. Thi thoảng cô vẫn đi ra chỗ hẹn cũ, mong chờ ai đó, hoặc hình dung khung cảnh kí ức dễ chịu. Cậu bạn thảng hoặc xuất hiện với những cây nến tự làm, ấm sực, thơm nức. Cô thích nến từ đó.


Siết tay


6.


Cô quyết định đi du học. Vùi đầu vào đống tài liệu. Anh bên kia cũng hối hả nộp đơn vào các trường. Bài luận xin nhập học, chủ đề viết về người gây ảnh hưởng lên bản thân nhiều nhất, anh chọn cô. Đọc bài viết của anh vào giữa trưa, cô thấy vui. Nửa đêm đọc lại, cô bật khóc.


Cô được học bổng đi Nhật, anh được nhận vào một trường có tiếng. Hè năm đó, anh về. Hai người gặp nhau ở phòng của cậu bạn. Anh mặc chiếc áo cũ, tặng cô một chiếc chuông gió chuồn chuồn bằng thủy tinh mua ở bên kia. Im lặng kéo dài. Cô những muốn hỏi và nói với anh rất nhiều, nhưng mọi thứ không thoát ra được. Cô biết sau ngày hôm nay, ba người sẽ đi ba đường khác nhau. Gặp lại cũng chỉ trông mong vào sự tình cờ.


Trước khi anh bay, cô bảo muốn nghe giọng anh qua điện thoại. Anh gọi cho cô, cô chỉ cười và thở phào nhẹ nhõm. Cô bảo cô muốn nắm tay anh một lần. Anh và cô cũng không có ảnh chụp chung. Đến khi dập máy, cô lại khóc.


7.


Một năm sau. Anh và cô về nghỉ hè. Lịch học khác nhau, lúc cô về thì chỉ còn một tuần nữa anh đi. Anh muốn gặp cô, nhưng cô lắc đầu qua ống nghe. Cô biết, chỉ cần nhìn thấy anh lần nữa, cô sẽ lại rơi vào vòng xoáy bất lực ấy. Lúc nào cô cũng ở trên bờ vực, một cử chỉ của anh cũng đủ kéo cô xuống, và anh không bao giờ yêu cô. Dù cô luôn nhận thức như thế, nhưng cô không cứu mình được.