80s toys - Atari. I still have
Ở bên cô ấy

Ở bên cô ấy

Tác giả: Sưu Tầm

Ở bên cô ấy

Lâm liếc cô rất nhanh, kiếu nhìn của vị giáo sư quan sát con chuột bạch sắp bị mổ phanh bụng. "Cóc sợ! Bây giờ mình đã khác xa hình ảnh ướt lóp ngóp lần đầu chạm mặt anh ta!"- San tự nhủ, xốc lại sự vững tin. Đột ngột, Lâm vươn tay quàng ra sau gáy cô. Cổ áo bị giật mạnh. Người San đông cứng. Cô gồng lên, sắp đẩy bật cú ôm bất ngờ. Đúng giây phút ấy, Lâm rút tay. Trước mũi San, cái tem nhãn áo bằng giấy bìa phất phơ. Ban nãy quá phấn khích, cô quên tháo nó ra. Chẳng đếm xỉa đến vẻ rối trí của San, hàng xóm nhún vai: "Tôi chỉ không muốn người đi cùng cho cả thế giới biết chiếc áo cô ta mặc giá một trăm ngàn đồng và được sale off phân nửa!". Thang máy xuống tầng trệt, San nắm tay Chi lảo đảo bước ra ngoài. Cô bé kêu lên: "Sao chị lạnh toát thế ?"."À, ừm...Chị hơi sợ tí chút!" - San lí nhí khó nhọc. Gương mặt Chi nghiêm trang: " Nhổ răng đau khủng khiếp. Nhưng sau đó thì có thể ăn kem!". Đó là biểu lộ cảm thông cao nhất mà đứa trẻ mắc chứng tự kỷ như Chi giờ đây đã biết thể hiện.


Ở bên cô ấy


Ba tháng học, chơi và giao tiếp tích cực đã bóc dần lớp vỏ cách biệt bao quanh bé Chi lâu nay. Không như giao hẹn ban đầu – chỉ khi nào Lâm vắng nhà mới gửi em gái – gần như tất cả các ngày trong tuần, con bé đều bấm chuông căn hộ kiêm nhà kho. Trong khi San hí húi với bản vẽ trên máy và làm sa bàn thiết kế, Chi mặc sức vọc tay vào những hũ bột màu, vẽ nghuệch ngoạc vô số hình thù lạ lùng trên mặt thùng carton. Mấy bộ váy yếm nhung dạ đắt tiền bị kéo đứt dải buộc, để bò toài thoải mái trên sàn nằm xem đĩa phim hoạt hình. Đưa đầu cho San thử nghiệm thắt bím dreadlocks như thổ dân, mái tóc dài mượt của cô bé chỉ còn cách cứu chữa duy nhất là xén ngắn. Các lọn tóc còn lại cứ xù lên, khiến gương mặt trái xoan đượm vẻ ngỗ nghịch kỳ quặc. Trời nóng, San xả nước lạnh đầy bồn tắm, cho phép con bé bì bõm với bầy thú nhỏ bằng sứ. Chẳng may cô bé trượt chân ngã, trán sưng u, San giải thích tai nạn đó như một chiến công của nữ chiến binh thuỷ cung, khiến con bé thích mê. Bỏ hết bánh kẹo đóng hộp đắt tiền Lâm đưa sang, cô luyện cho Chi ăn quen các món quà vớ vẩn. Đôi khi, vừa chiên bánh bột mì đường, San vừa kể chuyện cổ tích quái dị do chính mình bịa đặt, với đủ thứ tình tiết khôi hài hay u ám, tuỳ theo tâm trạng tức thời. Về sau, bé Chi tự dành phần kể, say sưa với vô số tưởng tượng kỳ dị. Hết thảy trò trẻ con phá phách, những phát kiến viển vông San từng trải qua thời ấu thơ, giờ đây cô thoải mái cho phép bé Chi lặp lại. Có lần, cô bé ôm lưng San từ phía sau, thì thào: "Bên đây vui điên lên!"." Ở với anh Hai cũng vui mà!"- Cô cười, búng nhẹ mũi Chi.Đứa bé lơ đãng nhìn ra ngoài trời: "Không vui đâu. Anh Lâm không giống người bình thường đâu!". Thoáng tò mò, nhưng San không hỏi gì thêm.Cuộc sống riêng biệt trong từng căn hộ đóng kín. Chỉ vì ngốc nghếch nói chuyện một mình, cô lộ bí mật khốn khổ cho hàng xóm biết. Quá đủ. Biết thêm những điều giấu kín của kẻ khác, phỏng có ích gì?


Mười lăm phút xe hơi đưa họ đến phòng nha danh tiếng trên khu trung tâm. San phát hoảng khi bước qua tấm cửa kính xoay, tiến vào một không gian trắng loá, sạch bong, phảng phất hương táo xanh pha lẫn mùi thuốc khử trùng. Không suy nghĩ, cô quay lưng, tiến thẳng ra ngoài. Chộp vai San, Lâm xoay cô lại, nhìn thẳng vào mắt.


- Cô sao vậy? Bỏ cuộc ư?


- Thà chịu đau răng còn hơn vào đây!


- Cô sợ đến thế sao? Chữa răng chỉ đau một tiếng là cùng. Tôi sẽ yêu cầu tiêm thuốc tê và kê đơn giảm đau – Nụ cười lành lạnh thoáng qua môi Lâm – Đảm bảo, cô sẽ thấy nó không đau dai dẳng như khi cô bị anh chàng nào đó bỏ rơi!


- Làm ơn đừng nhắc chuyện tồi tệ nữa!- San nuốt nước bọt – Sự thật là tôi chỉ e không đủ tiền trả dịch vụ sang trọng!


- Cô biết suy nghĩ thực tế rồi đấy! – Lâm nheo mắt – Đừng lo, tôi thanh toán hết.


- Tại sao thanh toán hết, một khi anh đã trả tiền bảo mẫu cho tôi?- San ngờ vực.


- Chấm dứt những câu hỏi ngu ngốc ấy đi!- Lâm gạt ngang, tức khắc khoác lên vẻ nghiêm lạnh khó gần.


Quả đúng như lời hàng xóm, chữa răng không đau. Nha sĩ đồng môn đại học của Lâm nên tỏ ra thân thiện đặc biệt. Sau nửa tiếng, rời phòng nhổ răng, San thật sự nhẹ nhõm. Bé Chi chìa ra cây kẹo lollipop bạc hà: "Anh Lâm nói chị không khóc như em đâu. Vì chị rất can đảm!". San đưa mắt nhìn hàng xóm. Chừng như chẳng liên quan đến điều em gái vừa hé lộ, anh ta thản nhiên: "Tôi có hứa cho con bé qua trung tâm thương mại mua sắm chút ít, chơi game hay coi phim. Sau đó lên tầng thượng ăn kem chiên trong tô. Đi cùng anh em tôi, okay?". San gật. Sự thật là đầu óc cô rối beng, chẳng còn khoảng hở nào hòng phân tích và hiểu rõ tình huống đang mắc vào.


****


Chừng như có sự song hành thần bí. Khi các cơn đau răng rơi vào quên lãng, cảm giác thất bại từ mối tình đầu, ký ức nặng nề về Vinh cũng lặng lẽ mờ đi, rồi tan biến. San trở nên vui vẻ và hoạt bát. Thế chỗ những cuộc độc thoại, lúc cao hứng, San hát một mình, bất kể đang vẽ bài trên lớp, đang cào bàn chải giặt đống quần jeans dày cộp hay khi nướng lại ổ bánh mì ỉu trên bếp gas. Cuộc sống nhè nhẹ tươi màu. Giấc ngủ yên ổn, không mộng mị. Thảng hoặc, San ngỡ cô vẫn còn ngồi trong rạp phim, cùng bé Chi cười phá lên vì con mèo mập ú lưu manh Garfield. Cô nhớ khi chén hết chỗ kem chiên trong tô pha lê, Lâm gọi thêm nữa. Anh ta cũng nếm thử muỗng kem vỏ chanh, dù trước đấy nhận xét kem là thứ ngon miệng nhưng gây hỏng men răng...Sự tươi vui trong San dường như chính là tâm trạng nối dài từ lần đi chơi chung ấy.


Những tối lặng gió, đứng ngoài ban-công, dõi mắt về trung tâm thành phố lấp lánh từng dải ánh sáng tựa các vệt sao sa, cô lắng nghe giai điệu mấy khúc ca yêu thích của Tony Joe White hay Peter Green âm vang trong đầu. Đôi khi Lâm tình cờ đứng ở ban-công kế bên. Anh ta cũng im lặng. Mắt kính anh ta phản chiếu các dải sáng, tựa hai mặt hồ xa vắng. Rón rén chuồn khỏi phòng ngủ, bé Chi đứng hóng gió cạnh anh trai. Nhận ra San, cô bé kêu ầm lên, nhờ anh trai chuyền qua cây cột giữa hai ban-công cây kẹo lollipop. Bàn tay họ chạm nhau, rất nhanh. San rụt phắt lại. Những ngón tay hàng xóm khô và lạnh. Cô nghĩ tim mình đập mạnh, có lẽ vì sợ hãi.


Ở bên cô ấy


Một buổi chiều, bé Chi không sang. San gắng chú tâm xem quyển New Urban Spaces theo danh sách giáo trình cần tham khảo. Sự bồn chồn khiến chuỗi hình ảnh và dữ liệu trượt qua mắt như bầy lạc đà uể oải mất hút trong cát. San gấp sách. Có lẽ gọi qua hàng xóm? Nhìn tên Lâm trong máy, cô hiểu sẽ mất hết tự tin khi giọng anh ta vang lên. Trong tích tắc, cô vứt luôn điện thoại. Sao không can đảm sang căn hộ bên cạnh. Chỉ năm bước chân. Mặc thêm áo khoác, San vặn tay nắm.


Một bóng người đứng im trước cửa, có lẽ đã khá lâu. Cũng như anh ta, San giật bắn lên: "Sao anh đứng đây?". Lâm nhợt nhạt: "Tôi đang nghĩ có nên gọi cô hay không. Em tôi sốt cao!". Đẩy anh ta sang bên, San lao thẳng qua căn hộ bên cạnh. Trong phòng ngủ nhỏ, cô bé nằm lọt thỏm trong những lớp chăn nệm xanh nhạt, như con cá bé bỏng trôi dạt. Nhận ra San, môi bé Chi mấp máy: "Cổ họng đau lắm.Em nhớ chị điên lên!". San vuốt chóp mũi nóng rực của đứa trẻ.