Mùa cô đơn

Mùa cô đơn

Tác giả: Sưu Tầm

Mùa cô đơn

Nếu tình yêu không hóa gió lạnh thành hơi ấm, không hóa cơn mưa rả rích của buồn tủi thành những lời thì thầm thương nhớ hay cảm giác yên bình trong vòng tay nhau thì tại sao ta lại cứ da diết mãi với cái thứ mà người ngoài cuộc cho là nhàm chán.


Cô gái của tôi tên Lan. Biết tôi yêu Lan, bạn tôi bảo:


- Con đấy mà mày cũng yêu, tao chả thấy con đấy có cái gì cả.


Tôi không giải thích, chỉ cười rồi bảo:


- Kệ tao!


Bạn tôi cũng chẳng băn khoăn nhiều với câu trả lời ấy, bởi vì nó là người ngoài. Nhưng nếu tôi khen Lan tốt, có thể nó sẽ cố chứng minh những cái xấu của Lan cho tôi. Đâu phải tôi không biết, mà bởi vì tôi còn thấy mình cũng đã hoàn hảo đâu. Đâu phải tôi cảm thấy Lan hoàn hảo nhất trong số những người dịu dàng đưa bàn tay cho tôi nhưng tôi với những người kia không có một chiều tình cờ trên sân bóng, tôi với những người kia không có niềm tình cờ gặp gỡ của hai nỗi cô đơn. Nếu không tình cờ thì sẽ chẳng thể yêu được, lúc ấy tôi nghĩ vậy nên tôi nói "kệ".


Tốt nhất là nên nói từ "kệ" với người ngoài, bởi vì họ khuyên ta chỉ để khuyên thôi. Họ đâu khuyên ta để hiểu chuyện của ta mà cảm thông, mà vui lây với ta. Khi chuẩn bị lao vào buồn tủi của tình yêu, tôi cần một người bạn vui cùng niềm hạnh phúc mới được bước chân vào buồn tủi.


Và bạn tôi sẽ nói:


- Ừ, đứa đấy cũng OK đấy, sướng nhất mày nhé!


Như vậy tôi sẽ hồn nhiên mà yêu tiếp. Tôi sẽ không chao đảo trong những vu vơ khờ dại để cho Lan kịp thấy một niềm tin.


Mỗi sáng, tôi lại gửi tin nhắn cho Lan:


- Hôm nay trời lại lạnh thêm đấy, em đi đâu mặc thêm áo vào nhé.


Tôi lặp lại những câu quen thuộc mình từng nói với một xúc cảm mới mẻ và đầy trân trọng. Trong mùa lạnh, những nhắc nhở cũ về cái rét lúc nào chẳng mang tới những tha thiết, bồi hồi mới. Có khi tôi gọi điện cho Lan, vu vơ thật lâu rồi đột nhiên hỏi:


- Có rét không?


Lan không trả lời câu hỏi đó mà nói:


- Em yêu anh!


Rồi có đêm, Lan đang kể chuyện đám bạn cùng lớp, bỗng nhiên hỏi tôi:


- Sáng mai anh đi học ba tiết đầu đúng không.


- Ừ, em biết rồi mà!


- Lạnh lắm đó....


Dòng chữ nhắc nhớ hiện lên trên ô tin nhắn nhỏ nhỏ góc màn hình, nét mặt xinh xắn của Lan thoát ra trong cái nhìn của tôi về phía ô cửa sổ, từ một góc nhỏ nhỏ của trái tim tôi.


Tôi can đảm thả lòng mình tha thiết với những điều tôi đã có lúc nghĩ là sẽ mãi làm tôi đau thương: tình yêu. Và tôi lại nói với Lan:


- Chúng ta sẽ chẳng xa nhau, có phải không?


Mọi chuyện lại bắt đầu....


3. ĐƯA NHAU VÀO CHƠI VƠI.


Trong vòng tay tôi, Lan khẽ "dạ" một tiếng thật ngoan. Tôi ôm cô ấy thật chặt. Chúng tôi thuộc về nhau, ít nhất là từ giây phút này. Khi yêu, có nhiều kẻ muốn đưa nhau tới nơi mà họ gọi là "tận cùng trái đất". Với tôi lúc này, nơi tận cùng trái đất đó chính là cảm giác ôm trọn cơ thể Lan để cô ấy chẳng lạnh nữa.


Có kẻ tìm nơi chốn tận cùng của trái đất ở những chiếc hôn.


Có những cặp tìm một liều thuốc mạnh hơn trong những đêm dài triền miên bên nhau, quên cuộc đời buồn rầu.


Nhưng hầu hết họ, sau khi đi xong một vòng trái đất sẽ lại thấy trái đất nhạt nhẽo và vô vị. Cảm giác được đi là nhu cầu của thứ lửa lòng âm ỉ trong những con người trẻ tuổi. Có kẻ, sau khi bùng cháy rồi cứ muốn cháy mãi. Có người thì thấy cái từng và sẽ cháy lên cũng chỉ là đôi điều tầm thường trong con người họ.


Tôi thấy sống thì phải đi nhưng đi cũng chỉ là một phần của cuộc sống thôi. Nơi tận cùng của trái đất đâu phải cứ đi mãi là sẽ thấy. Với tôi giây phút này, nó chỉ đơn giản là tiếng "dạ" khe khẽ của Lan và thứ hơi ấm đang Lan hòa vào nhau của hai cơ thế đang yêu thương.


Thứ hơi ấm đó đặc biệt lắm. Trừ khi bạn đã trót trở thành một loài gì gần như là động vật ăn tạp, nếu không khi ôm một người mình chẳng yêu, bạn sẽ thấy cái gì gờn gợn ở cổ. Có một cái nghẹn ngào của khinh bỉ vẫn tồn tại trong con người bạn.


Cái nghẹn ngào đó có thể đắp đổi cho những buồn bã kéo dài hoặc những bức xúc trong cơ thể nhiều đòi hỏi của người ta chứ chẳng đời nào có thể đem đổi cho tình yêu.


Tôi hiểu như thế và tôi hiểu mình yêu Lan quá nhiều qua những thứ giản đơn nhất.


Rồi tới một ngày tôi thấy Lan đi với cậu bạn học thể hiện những cử chỉ trên đường tan trường, tôi nhắn tin hỏi:


- Em đã đi học về chưa?


Nửa tiếng sau, Lan trả lời tin nhắn của tôi:


- Em về lâu rồi.


Nửa tiếng ấy làm tâm trí tôi xuất hiện một làn hơi kì quặc. Có cái gì khang khác so với mọi lần. Có thể Lan vừa nấu cơm, có thể cô ấy ngồi nhà hàng xóm chơi một lúc hay làm một bài tập được giao vội.. Nhưng, cũng có thể cô ấy vừa đi đâu đó với thằng con trai vừa nãy.


Tự nhiên tôi buồn.


Tôi không hỏi Lan vì sao trả lời tin nhắn chậm thế, tôi cũng không bảo cô ấy rằng tôi đã vô tình thấy cô ấy thân mật đi bên một người vì như thế lén lút và ích kỉ quá. Lan cần một khoảng trời riêng. Thế nhưng tôi vẫn buồn quá, một nỗi buồn ích kỉ. Vì tôi trót yêu mất rồi!


Tôi nói rằng tôi sẽ tha thứ, mà cũng có thể cô ấy chẳng có lỗi lầm gì với tôi. Tôi bảo lòng đừng nghĩ ngợi nhiều.


Rồi một lần tôi lại thấy họ đi với nhau. Tôi ích kỉ nói với Lan:


- Anh không muốn em đi cùng Thắng.


Lan thoáng bối rối rồi trả lời tôi:


- Anh trẻ con như vậy từ bao giờ thế?


Đúng rồi, tôi trẻ con. Nhưng có lẽ tôi cũng phải nói những suy nghĩ trẻ con của mình ra:


- Anh muốn em chỉ của riêng anh thôi.


Lần này, Lan không phản ứng giống như lúc đầu nữa, cô ấy xua đi:


- Em phải có sự tự do của em chứ!


Chỉ một câu nói như thế, chúng tôi quay lưng đi. Tôi không hiểu vì sao mà mình lại trẻ con như vậy. Đúng là tôi không nên nghi ngờ nhiều, giá mà tôi vô cảm được thì tốt nhưng tôi nhớ rằng đã đôi lần tôi khóc vì những vu vơ tôi thấy được giữa Lan và người khác. Tôi chẳng cảm thấy yên bình, như thế làm sao mà tôi cho Lan yên bình như tôi hứa.


Tôi thấy Lan chẳng còn như trước. Cô ấy cũng ích kỉ trước nỗi buồn tôi. Nhưng tôi nhủ lòng, biết đâu lúc ấy tâm trạng cô ấy cũng không ổn. Thế là tôi gọi điện, Lan không nghe. Tôi nhắn tin:


- Anh xin lỗi, lúc chiều anh hơi trẻ con. Yêu em!


Cả tối hôm đó Lan không trả lời. Cả một buổi tối, tôi thức, tôi suy nghĩ về cái hôm đầu gặp nhau trên sân bóng, tất cả mới có hai tháng thôi. Giữa chúng tôi đã có gì đâu mà hứa với cả thề. Tôi với Lan đã là gì mà tôi bắt cô ấy không được thân thiện với người khác. Chưa là gì cả ư? Thì ít ra cũng phải trả lời tin nhắn chứ. Tôi lại khóc, tôi trót yêu Lan mất rồi.. Cái niềm yêu kéo tôi vào những mềm yếu với buồn đau. Sao tôi cứ phải buồn nhiều....


Sáng. Bình minh xua nắng theo hơi lạnh ùa vào căn phòng tôi. Tôi mở cửa đón cái lạnh vào lòng. Và lại nhớ, lại buồn.


Tôi lục tìm điện thoại, tin nhắn của Lan.


- Hôm nay trời lạnh đó!


Lại là câu nói vô hồn này. Tôi chả thấy lạnh, cũng chẳng cần ai nhắc tôi. Lan đã để tôi đóng băng trong mùa đông đêm qua rồi, tay tôi cứng đi và sẽ chẳng viết nổi tin nhắn trả lời Lan đâu.


Tôi không trả lời thật. Vì tôi đang buồn...


Cuộc thương yêu của tôi bỗng hóa thành cuộc chơi vơi. Tôi thấy sợ..