Ring ring
Mưa Bruxelles

Mưa Bruxelles

Tác giả: Sưu Tầm

Mưa Bruxelles

(Admin - "Rồi sẽ qua hết, phải không?")


Bruxelles co mình đón cơn mưa đầu đông mang hơi thở của lạnh giá, cô đơn. Giữa phố thị cổ kính có phần lạnh lùng, kẻ lữ khách vẫn say sưa với những bản tình ca bất tử, lãng đãng mơ hồi về một thời gian nào đó xa xôi, không ở hiện tại, cũng chẳng ở tương lai... Tình yêu với đất vẫn tràn trề, nhưng với người đã vuột mất, để rồi tự ngậm ngùi an ủi dưới mưa Bruxelles: "Rồi sẽ qua hết, phải không?"


***


Mưa Bruxelles


Tôi luôn bắt gặp người đàn bà ấy mỗi khi đến đây, trên chiếc ghế đệm ở góc. Tôi dám chắc là vị trí ấy luôn dành cho bà, một khách hàng thân thiết hay ghé lại nơi đây. Tuy nhiên tôi cũng nhận ra một chút khác biệt. Tôi chưa bao giờ thấy có một ly cà phê nào đặt trước mặt người đàn bà này. Bà ấy biết từng nhân viên ở đây, chào họ, trêu đùa với họ dù không biết họ có thực sự bận tâm hay không? Điều gì khiến tôi để ý đến người phụ nữ ấy trong một buổi chiều lẻ loi thế này, có lẽ đơn giản vì tôi đang ngồi ở ngay vị trí đối diện với bà.


Tôi thấy mình giống mọi người, ngồi xuống với ly cà phê trên tay cùng một vẻ lạnh lùng của những con người đang sống ở thành phố này. Vậy mà người đàn kia đã khiến tôi thản thốt khi bà ta niềm nở chào tôi. Tôi không quen với kiểu thân thiện ấy nơi đây, giữa những con người xa lạ, lòng tốt đôi khi có thể bị hoài nghi trong những hoàn cảnh như thế. Thật kì lạ phải không ? Bà ấy tiếp tục hướng dẫn tôi những điều mà tôi đã biết từ lâu, nào là ở đây có wifi, có ổ cắm điện ngay bên cạnh để sạc máy tính, điện thoại... Tôi thật sự cảm ơn cái hành động ấm áp từ người đàn bà này, nó không thừa giữa thành phố lạnh lẽo cả thời tiết lẫn tình người. Tôi đã đáp lại bằng nụ cười và những lời nói ngắn gọn, tiếp tục dán mắt vào chiếc Ipad trên tay. Lâu lâu, tôi lại ngước mắt nhìn bà, có lúc bà ấy lại lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình bởi những câu chào hỏi với những người xung quanh. Bà ấy ngồi đó, nhìn ngắm những vị khách qua lại, thỉnh thoảng lại cười và cũng lẩm bẩm điều gì đó. Tôi không thực sự nghe rõ, nhưng tôi chắc chắn đó không phải là tiếng chửi thề, bình phẩm mà kẻ khác hay thì thầm. Khuôn mặt ấy vẫn vui tươi, hớn hở một cách lạ kì, dường như bà ấy không hề quan tâm mọi người xung quanh, trong đó có cả tôi, nghĩ gì về mình. Ai đó sẽ vẽ lên trong đầu hình ảnh của một người kì lạ, không bình thường, đầy bất hạnh. Ấy vậy mà cá nhân tôi nghĩ, bà mới thực sự là người hạnh phúc, khi có thể nói, có thể cười, có được niềm vui cho mình mặc thế giới xung quanh tròn méo ra sao.


Ly cà phê đã nguội dần theo thời gian, tôi còn ngồi đó giữa ánh chiều tơi tả của một ngày đầu đông. Khung cửa sổ rộng đủ phản chiếu cuộc sống hối hả bên ngoài kia. Từng nhóm sinh viên với những điếu thuốc trên tay với những câu chuyện gì đó mà tôi không nghe thấy được. Chỉ thấy họ cười và tiếp tục nói trong làn hơi mờ của khói thuốc, của sương chiều dần buông xuống. Đâu đó có kẻ một mình, trầm ngâm, tư lự, còn kẻ khác lại tìm cho mình những người bạn trên điện thoại. Ai nấy đều có vài câu chuyện và một quỹ đạo riêng. Tôi cũng vậy, ly cà pha cạn dần và giai điệu du dương của tiếng đàn piano qua ngón tay điệu nghệ của Yiruma cũng dần đi vào yên lặng. Mỗi lần nghe bản tấu «When the love falls », tôi lại cảm thấy mình có nhiều suy nghĩ. Cái kì lạ của những giai điệu không lời là thế, ý tại ngôn ngoại, không cứ phải nói lên bằng lời. Sự đồng điệu và cảm thông không cần thể hiện qua lời nói, chỉ cần nhìn thôi cũng hiểu. Tưởng tượng như bạn nhìn tôi lúc này, ngồi đó bên cạnh khung cửa sổ rộng lớn phủ đầy kính, một ly cà phê và chiếc headphone bên tai, mặc cho thế giới bên ngoài đang chuyển động, thời gian đang trôi tuột trong vô thức ; bạn sẽ nghĩ gì ? Sẽ có một lúc nào đó dưới khoảng sân kia không còn một bóng người, những tiếng cười giòn tan sẽ biến mất, làn khói thuốc không còn vấn vương nữa, không gian bấy giờ chỉ còn hơi sương và cái lạnh đặc quánh trong đêm, dưới ngọn đèn đường vàng hoe đô thị. Lúc đó tôi sẽ phải rời khỏi chiếc bàn nhỏ bên khung cửa kính to bự kia, ly cà phê chỉ còn là một chiếc cốc nhựa trống không được vứt vào sọt rác. Giai điệu và tâm hồn lãng đãng của một kẻ nhiều tâm sự sẽ còn lại, lắng sâu. Những suy nghĩ, trăn trở của một khoảng thời gian đáng sống, đáng lo và nhiều hoài bão. Tuổi trẻ của tôi...


Ai cũng có nhiều mơ ước, khát khao. Nếu nói rằng đó là động lực, là sức mạnh điều đó không sai và nó cũng có thể là một thứ đối trọng ghê gớm với những gì mình đang có trong cuộc sống hôm nay.


Mưa vẫn rơi đều ngoài kia, trời mưa ở đây không ào ạt như phố Sài Gòn của tôi ngày nào mà rỉ rả, nhẹ nhàng đến lạ. Thứ tình cảm nhẹ nhàng có thể làm con người ta tổn thương ghê gớm. Hãy quên đi nỗi sợ hãi trong những lần chạm nhau đó, tôi cũng không thể náng lại bên hiên lâu hơn được nữa. Tôi cũng phải về thôi, trời về đêm sẽ lạnh lẽo hơn và ngoài đường cũng sẽ thưa thớt hơn.


Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc như vậy, "Il pleut sur Bruexelles"[1]. Một sự vô tình hay là hữu hình cố ý.


***


Đôi khi chúng ta cần sự yên tĩnh để nghĩ ngợi một điều gì đó, nhưng cũng có kẻ thích làm điều ngược lại. Họ hay tìm đến những chốn đông người, nhiều tiếng ồn, dĩ nhiên đó không phải là thứ tiếng ồn đinh tai nhức óc. Bạn được mang đến một quán rượu đông đúc, nhiều đèn nhấp nháy loạn xạ, tiếng nhạc sập sình không ngớt, theo đó là một vài ly rượu, một hoàn cảnh tốt để người ta có thể nghĩ ngợi đấy chứ. Paul đã đặt tôi vào một không gian như thế mặc cho cái tâm trạng chết tiệt của tôi lúc này. Tôi luôn bắt đầu bằng một ly Mojito[2] và sau đó thì có trời mới biết, khi thì một loại rượu mạnh nào đó, lúc thì một thứ rượu vang chát... Thế giới của chất cồn không khó để người ta lựa chọn, còn những kẻ đến đây không phải để thưởng thức rượu mà để quên đi sự đời.


Thời gian càng trôi về cuối ngày thì cũng là lúc những khoảng không xung quanh tôi được lấp đầy. Thay vì ngồi thoải mái và có thể lắc lư, di chuyển thì mọi người bắt đầu để ý hơn đến sự chuyển động xung quanh. Mọi thứ có vẻ náo nhiệt hơn, sự đông đúc ấy vốn bị tiếng nhạc, bị những khoảng tối che khuất. Tôi thấy đúng khi người phương Tây vì von nơi này như là "chiếc hộp"[3], nó gói được cả một thế giới nhỏ bé với đủ mọi hạng người, giới tính ; kẻ mang theo niềm vui, người đến với nỗi buồn, đâu đó có cả sự trăn trở, nghĩ suy.


Tôi bắt đầu chú ý đến đám người mới đến, họ trở thành những kẻ đến đúng giờ chứ không phải đến muộn bởi cuộc sống về đêm lúc này mới bắt đầu. Trong số người mới đến ấy tôi chỉ chú ý đến một cô gái. Một người giống tôi về chủng tộc, mái tóc đen và dáng dấp của kẻ đến từ phương Đông ; làm sao lẫn lộn cho được trong thế giới của những kẻ cao lớn, da trắng, da đen... Hơn thế, tôi còn có cảm giác chúng tôi đến cùng một đất nước. Bạn biết không, thứ cảm giác nhận ra ai đó giống mình đôi khi chính xác lắm, nó đúng phải đến chín mươi phần trăm chứ không ít. Nó sẽ giúp bạn tìm ra nét tương đồng trong một thế giới có nhiều khác biệt. Tôi vẫn cứ dõi theo cô gái nhỏ ấy, hình như ánh mắt tôi quá lộ liễu, khiến cho cậu bạn Paul của tôi nhận ra. Hắn vỗ vai, ghé vào tai tôi hỏi:


- Người quen hả?


- Không, người lạ!


- Cậu thích cô gái nhỏ đó hả?


- Có sự xuất hiện của cô ta để tôi thấy mình không phải sinh vật lạ ở đây thôi.


Hắn cười phá lên với câu nói đùa ấy của tôi.


Tôi cũng tiếp thêm cho sự sảng khoái ấy của hắn


- Không đúng sao?


- Rất vui được đi cùng một sinh vật lạ.


Hắn đẩy chiếc cốc trên tay về phía tôi chạm một cái và tiếp tục uống. Còn tôi, dù thế nào thì ánh mắt cũng đã không thể rời được cô gái ấy. Chẳng nghĩ gì xa xôi, điều tôi mong muốn biết lúc này là liệu cô ấy có phải là người Việt hay không, để thay vì phải giao tiếp bằng thứ sinh ngữ rối ren, tôi có thể thoải mái nói tiếng Việt với cô ấy. Như vậy chẳng phải tốt hơn rất nhiều hay sao.


Thật thảm hại, khi hình như cô ta chẳng để ý gì đến tôi, đúng hơn là tôi hơi bị chìm ở thế giới hỗn độn này. Xung quanh cô ấy không chỉ có âm nhạc, có ánh sáng mà còn có một vài người bạn đi cùng. So với cậu bạn Paul đang liên tục uống và tán chuyện với cô phục vụ thì cô ta có vui vẻ hơn tôi nhiều. Cô ta không nhìn thấy tôi lẽ đương nhiên cô ấy sẽ không thể bắt được ánh mắt tôi đang dành cho cô ấy. Tôi sẽ không phải lo giấu diếm vì phép lịch sự, tôi cứ để cho mình thoải mái. Phải chăng sự xuất hiện của cô gái ấy đã làm cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn lúc nãy. Nói như những kẻ lãng mạn thì đó như là một làn gió thiên đường khẽ lọt vào chốn địa ngục. Tôi dám tin cơn gió ấy sẽ ở đây đủ lâu để thổi tắt ngọn lửa nóng nảy quái ác đã nung tôi từ lúc nào.


Paul lại quay sang phía tôi, hắn vẫn là một cậu bạn tốt bụng khi không bỏ quên tôi, dù có ham vui đến đâu:


- Cậu có muốn tôi xin số điện thoại cô ấy không?


Tôi chỉ cười với lời đề nghị ấy.


Đó là cách người ta làm quen với nhau trong môi trường này. Nếu bạn thích thú với một ai đó, thì cách lịch sự và thông dụng nhất là hãy nhờ một người bạn đi cùng đến bắt chuyện và tạo cầu nối cho bạn. Một thứ "thủ tục" khá rườm rà của người phương Tây nhưng lại vô cùng ý nhị. Hai người cần gặp sẽ không phải quá khó xử và nếu có một sự chối từ nào đó thì sẽ không ai cảm thấy ngại ngùng. Khi thời đại thông tin phát triển như ngày nay thì cũng chẳng cần phải mất nhiều thời gian làm quen hay bắt chuyện. Sứ giả hoà bình chỉ cần mang số điện thoại của bạn đến với đối phương hoặc đề nghị đối phương điều ngược lại, vậy là đủ, sau đó thì để cho nhân vật chính viết tiếp câu chuyện của họ.


Tôi không vội vàng đón bắt ngọn gió thiên đường kia, tôi có sự nhút nhát của riêng mình. Có thể ngọn gió ấy chưa phải dành cho tôi, tôi vẫn có nhiều suy nghĩ lẫn lộn lúc này. Hơn nữa tôi đến đây hôm nay chưa cần phải để tìm kiếm cho mình những mối quan hệ. Tôi nên trở lại với Paul, với rượu, với tiếng nhạc và câu chuyện phím của những kẻ xung quanh mình.


Bạn biết không, cơ hội đôi khi chỉ đến một lần, có lúc nó chỉ thoáng qua và vụt đi rất nhanh. Kẻ nào nắm bắt được sẽ có thể hân hoan trong niềm vui chiến thắng, còn ngược lại kẻ đánh mất chỉ còn biết ngậm ngùi chờ đợi một điều đặt biệt nào khác. Tôi đã lỡ mất ngọn gió mát của mình như thế. Khi ly rượu trên tay đã cạn, khi đã đủ dũng cảm với bản thân thì tôi lại không còn thấy dáng người con gái nhỏ bé ấy trong đám đông.