Ai sẽ dạy em cách buông tay?

Ai sẽ dạy em cách buông tay?

Tác giả: Sưu Tầm

Ai sẽ dạy em cách buông tay?

Hẳn là em thừa biết, mệt mỏi nhất là cứ phải cố chấp bấu víu với những điều mà biết chắc sẽ phải buông. Nhưng buông tay thì lại cần rất nhiều dũng khí. Mà em, mạnh mẽ đến đâu thì cũng có lúc yếu lòng.

Ngày mai, ai sẽ dạy em cách buông tay?

Là buông bỏ những nỗi nhớ mong, không nơi bắt đầu cũng chẳng nơi kết thúc. Lúc vương vãi trong mơ, lúc lơ mơ khi tỉnh. Nỗi nhớ vốn không có lỗi. Cũng chẳng ai có quyền muốn quên hay nói nhớ khi trái tim vẫn đạp mạnh trong lòng. Nhưng mạnh mẽ đến đâu, ai rồi cũng mệt nhoài vì phải nhớ quai quắn một bóng hình mà biết rõ sẽ chẳng vương chút nhớ mong. Bao nhiêu câu hỏi lượn lờ, bủa vây nhưng chưa bao giờ em tìm ra lời đáp. Em cũng tự hỏi mình liệu rằng có ai một lần nhớ em như em đã từng nhớ ai...?

Ai sẽ dạy em cách buông tay?

Ngày mai, ai sẽ dạy em cách buông tay?

Là buông bỏ những xót xa lòng khi trông thấy anh sánh vai bên một bờ vai khác, không phải em. Nỗi đau của một người chỉ có một mình người đó biết, chẳng ai đau thay nỗi đau của ai dù nước mắt có rơi hay tim có ngừng đập. Đời nhiều đổi thay và lòng người chắc rồi cũng đôi lần thay đổi. Hạnh phúc của ngày hôm nay chưa biết rằng có kéo dài đến ngày mai. Khi một ngã đường đã rẽ làm hai, sẽ có một người quay lưng và một người đứng yên nhìn lại. Nhưng tiếc nuối hay dùng dằn cũng phải nhắm mắt quay đi, gạt rơi nước mắt. Em cũng đôi lần tự hỏi mình, trong đôi mắt đó, có bao giờ, có em...?

Ai sẽ dạy em cách buông tay?

Ngày mai, ai sẽ dạy em cách buông tay?

Là buông bỏ quan tâm, ngóng trông, chờ đợi. Ai đó bảo rằng đừng dại dột tạo thành những thói quen mà bản thân không biết có thể duy trì trong bao lâu. Nhưng khi bước vào yêu, ai có đủ lý trí để nhận ra mình ngu khờ hay dại dột? Quan tâm cũng chỉ âm thầm, đợi chờ cũng chỉ trong lặng câm. Thứ đau lòng hơn không phải là quan tâm âm thầm hay đợi chờ câm lặng, mà đến quan tâm, em cũng không được phép và trông ngóng, em cũng chẳng có quyền. Dù rằng trái tim thuộc về bản thân nhưng nỗi đau lại thuộc về một nơi khác... Và em cũng tự hỏi mình rằng, có bao giờ, ai đó nhìn về phía em...?

Ngày mai, hoặc là một ngày nào khác...

Ai đó sẽ dạy em cách rời tay buông bỏ những cố chấp của chính mình và buông bỏ anh...