Snack's 1967
Mình hỏi cậu: Cậu có thích mình không?

Mình hỏi cậu: Cậu có thích mình không?

Tác giả: Sưu Tầm

Mình hỏi cậu: Cậu có thích mình không?

..Cậu đúng là bạn tốt nhất của mình Nam ạ...".


Linh vẫn mải miết đi tìm người đàn ông của đời mình. Mải miết hy vọng, rồi lại thất vọng. Có người từ chối cô, có người cũng yêu cô một thời gian, rồi lại chia tay. Lần nào cũng vậy, Linh đều mạnh mẽ đứng lên sau thất bại tình yêu, hay là Nam thấy như vậy, bởi sau những buổi tối say rượu đó, anh chẳng thấy cô có dấu hiệu gì khác lạ. Cô dường như đã quên hết những gì xảy ra những buổi tối ấy. Chỉ có anh là ngày càng chất chồng thêm những suy tư.


Mình hỏi cậu: Cậu có thích mình không?


*****


Nhưng lần này thì Linh nhớ.


Nhớ được mình đã nói gì với Nam trước khi thiếp đi lần trước.


Nhớ được Nam đã trả lời thế nào.


Buổi sáng sau hôm đó cô tỉnh dậy, đầu vẫn còn đau nhức, nhưng mảng ký ức lộn xộn vẫn còn chưa phai nhạt. Lần đầu tiên rượu không làm cô quên. Nhưng nhớ được lại làm cô thấy khó xử. Cô thà quên đi, thà không biết còn hơn.


Nam đã trả lời là "Có".


Nam vẫn còn thích cô. Điều ấy làm cô khó xử.


Ngần ấy năm làm bạn, vô lo vô nghĩ, cô đã quên dần buổi tối Nam nói thích cô, và cô nghĩ anh cũng sẽ quên.


Cô tránh mặt Nam, thời gian này cô không biết sẽ làm bạn tiếp với anh thế nào.


Cho tới tối hôm nay, cô gọi cho Nam, hỏi lại anh câu hỏi hôm trước. Và Nam đã trả lời là "Không".


Lần này là lần duy nhất cô gọi cho Nam khi chưa uống ly rượu nào. Nhưng rồi cô vẫn uống. Lần này chỉ là một ly, nhưng trước mắt cô mọi thứ đã mờ đi, mắt cô đã đẫm lệ. Cô vẫn còn tỉnh táo, tỉnh táo rời khỏi quán rượu, tỉnh táo bước đi trong gió thu mát lạnh ra đến tận cầu.


Cô hét thật to.


Mọi người xung quanh chỉ liếc nhìn cô rồi hối hả đi mất.


Những người cô đã từng thích, từng yêu cũng vậy. Chỉ liếc nhìn cô rồi hối hả đi mất.


Gió mạnh làm cho cô cảm thấy sảng khoái. Cô khẽ mỉm cười...


***


Nam đã đến quán rượu. Nhưng không thấy Linh đâu.


Lúc này anh mới cảm thấy lo lắng, men say đã bay mất. Không biết Linh đã đi đâu.


Anh chợt nhớ ra lúc nãy giọng Linh không phải như mọi khi.


Nam bấm máy gọi, nhưng Linh không nghe máy. Anh chạy như điên giữa phố phường tấp nập, có tìm cho được hình bóng Linh.


Nhưng xung quanh chỉ có những gương mặt xa lạ.


...


Ba mươi phút trôi qua...


Một tiếng trôi qua...


Rồi hai tiếng...


Nam đã chạy tới chân cầu, anh đứng dựa vào lan can thở hồng hộc. Gió vẫn thổi phập phồng lưng áo đã ướt đẫm. Anh muốn hét gọi tên Linh. Nhưng anh chẳng còn sức đâu nữa.


Khi ấy, bỗng Nam thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng giữa cầu. Nam chạy đến, tay đặt vào vai người ấy và xoay lại...


"Xin lỗi, tôi nhầm người"


Nam thấy vọng quay trở lại, nhưng lần này thì anh thấy Linh thật, đang ngồi thu lu ở phía bên kia.


...


"Linh, cậu lại uống rượu hả?"


Linh không trả lời.


"Thôi, để mình đưa cậu về."


Linh vẫn chỉ im lặng.


Nam dắt Linh trở lại xe, cô cũng chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng bước theo sau nhìn người con trai đang cầm tay mình đi giữa trời đêm lạnh lẽo. Lần này Nam để cô ngồi ghế sau. Khi ngồi vào ghế lái, qua gương chiếu hậu anh thấy cô đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nam không nói gì, lẳng lặng lái xe đi.


Đến nhà Linh, Nam dừng xe, nhìn vào gương chiếu hậu. Linh đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Nam khẽ nói:


"Xin lỗi cậu, là mình không tốt, chỉ là hôm nay tâm trạng mình không được vui. Dạo này cậu tránh mặt mình, không phải mình không biết, chỉ là mình không hiểu tại sao. Có khi nào cậu nhớ được những gì mình nói? Tám năm trước cậu đã nói không với mình. Mình đã đau khổ, nhưng sau đấy vẫn cố làm bạn tốt của cậu. Mình vẫn thích cậu. Điều đó đúng. Nhưng những buổi tối ấy mình nói có cũng vì mình không muốn cậu bị từ chối thêm nữa. Cậu đã hỏi mình câu đó 6 lần, thì 5 lần mình nói "có", chỉ có lần này mình nói "không". Khi mình uống rượu, bỗng nhiên mình muốn cậu cũng phải chịu đựng, cũng phải trải qua những thứ mình đã trải qua. Mình xin lỗi. Lúc ấy mình đã không còn là mình nữa. Mình luôn thích cậu, luôn không muốn nhìn thấy cậu uống rượu vì những thằng đó. Nhưng mình chẳng làm gì được. Mình chỉ biết đứng nhìn cậu đau khổ, nhìn cậu buồn bã, nhìn cậu uống rượu xong chẳng còn là cậu nữa. Mình chỉ biết lau nước mắt cho cậu khi cậu đã ngủ say, nói thích cậu khi cậu chẳng thể nhớ được. Nhưng mình sẽ mãi là bạn tốt của cậu, sẽ luôn xuất hiện khi cậu cần. Chúng ta sẽ chỉ là bạn, cậu đã nói vậy đúng không?"


...


Một khoảng im lặng kéo dài.