XtGem Forum catalog
Màu nắng phía chân trời

Màu nắng phía chân trời

Tác giả: Sưu Tầm

Màu nắng phía chân trời


Những kho báu quý giá nhất không bao giờ tự xuất hiện trước mắt bạn. Bạn phải tự đi tìm và sẽ giữ được nó nếu đủ khôn ngoan. Nhưng nếu đã không khôn ngoan mà lại còn kém cỏi thì chẳng bao giờ bạn có được thứ kho báu nào cả. Ngay cả những kho báu ở gần bên bạn nhất.


Có lẽ tôi đã không nhìn thấy được, Ny là một kho báu quý giá như thế nào. Tôi chỉ để mặc cho lòng mình trôi chảy theo dòng thời gian, mà không hề mảy may quan tâm đến việc phải giữ lấy những điều quan trọng. Những buổi chiều cùng Ny đứng bán bánh với cái xe đẩy nhỏ giờ đã không còn khiến tôi thích thú nữa, chung quy cũng là do cái vẻ ân cần thái quá của thằng Kiên dành cho Ny. Không ít lần tôi bực bội bỏ về giữa chừng chỉ vì không thể chịu nổi cảnh tượng đó.


Tôi nhận ra vị trí của Ny trong lòng mình là không ai có thể thay thế được, nhưng tôi không biết điều ngược lại, tôi không biết trong lòng Ny có chỗ dành cho tôi hay không. Cảm giác đó khó chịu lắm, nó cứ bồn chồn và thường dễ khiến con người ta đổ quạu. Nhiều khi tôi rất muốn chạy đến đẩy thằng Kiên ra xa và hét lên rằng tôi yêu Ny, nhưng tôi không những ngu ngốc mà còn thiếu dũng cảm. Tôi không biết làm gì khác ngoài việc đứng yên nhìn hai người bọn họ và...nổi cơn ghen.


Và thế là giữa trăm ngàn những chọn lựa tốt đẹp, tôi đã chọn cách tránh mặt Ny, một sự lựa chọn không chỉ kém cỏi mà còn mù quáng. Không hiểu sao lúc đó tôi không hề muốn nhìn thấy Ny chút nào, tôi vô cớ giận dỗi như một đứa con nít, tôi chẳng đến thăm Ny những chiều chủ nhật nữa và khi gặp mặt nhau ở trường, tôi cũng chỉ chào Ny qua loa. Thằng Kiên nhận ra sự thay đổi đó của tôi, tôi biết nó vốn là một thằng tinh ý.


"Duy, mày giận gì Ny hả?"


"Không" – Tôi đáp lại vẻ mặt lo lắng của nó bằng một cái lắc đầu lơ đễnh.


"Vậy là mày giận tao?"


"Khô..."


"Mày giận tao vì tao thích Ny?" – Kiên ngắt lời tôi. Tôi chẳng buồn trả lời nữa, nếu nó đã nghĩ được vậy...thì cứ cho là vậy.


"Duy!!!" – Kiên đột ngột túm lấy cổ áo tôi, xốc mạnh lên. "Mày...! Có phải mày...Ny...?" – nó bỏ lửng một khúc giữa tôi và Ny. Tôi giật mình. Dường như Kiên biết trong tim tôi, Ny là một người con gái quan trọng. Kiên giật phắt tay ra khỏi người tôi, đẩy tôi ngã dúi dụi, ánh mắt nó đầy những tia đỏ ngầu. Hơn 10 năm chơi với nó, chưa bao giờ tôi thấy ánh mắt đó của nó hướng về phía mình. Trong khoảnh khắc, tôi bỗng thấy mình đã làm tổn thương thằng bạn. Có lẽ, Kiên sẽ không chịu nổi đâu nếu tôi khẳng định rằng việc tôi yêu Ny hoàn toàn không phải là giả dối.


Tôi bịa ra đủ thứ lý do để giải thích cho việc tránh mặt Ny, nào là bận học, nào là bận giúp mẹ công việc ở nhà, nào là bận săn tìm học bổng này nọ. Ny chẳng nói gì trước những lý do củ chuối đó, cô ấy bình thản mỉm cười như bao lâu nay vẫn vậy..


"Ừ, khi nào Duy rảnh, cứ đến chơi." Giọng Ny nhỏ nhẹ nhưng nghe sao mà mong manh quá. Nó khác hẳn với giọng điệu cứng cỏi khi Ny đối đầu với những kẻ hay bắt nạt và tẩy chay mình.


Ny vén vài lọn tóc đang lòa xòa trong gió nhẹ, dúi vào tay tôi bịch bánh tiêu nóng hổi: "10 cái đó, ăn hết rồi lại đến đây, Ny lấy thêm cho!" Tôi nghẹn lòng khi ký ức hôm nào lại ùa về. Ngày ấy...chúng tôi bên nhau, vô tư, không suy nghĩ, mặc dù đã có lúc tôi từng cảm thấy xấu hổ khi có Ny làm bạn. Tôi mở ví, lấy ra tờ 10000 đồng, nhưng Ny xua tay, bảo rằng đó là quà tặng.


"Ny không có nhiều tiền, không tặng được cho Duy những bó hoa đẹp. Ny chỉ có những thứ này thôi, Duy...đừng ném vào sọt rác."


Tôi sững người, Ny cúi đầu ngượng ngập giả vờ lúi húi với cái lò nướng. Ngốc quá, tôi đã bảo là Ny khác họ mà. Họ...không có được trái tim tôi...như Ny...


"Ny ơi...bên kia người ta đặt mấy chục cái bánh lận đó!" – Thằng Kiên cầm một xấp tiền, chạy lại gần với khuôn mặt hồ hởi. Tôi và Ny ngay lập tức thoát khỏi tình trạng bối rối bởi giọng nói oang oang của nó.


"Duy về nha, Ny!" – Tôi chào Ny rồi xoay người đi thật nhanh. Ánh mắt thằng Kiên khi nhìn thấy tôi cứ khiến lòng tôi nhói lên một thứ cảm giác gì đó.


5.


Cuối cấp, chúng tôi lao vào đống bài vở chất chồng. Cuộc sống của tôi như bị bóp chặt trong guồng quay không lối thoát, nghẹt thở và khó chịu. Thằng Kiên cũng chịu khó ôn luyện để chuẩn bị cho thi cử, nhưng sức học của nó chỉ dừng ở loại tạm, nó thường bứt xô khi lịch học chất chồng lên nhau. Tôi thì khá hơn nó một chút, dù sao thành tích của tôi cũng xếp top trong trường. Ny dường như cũng dự định cho mình một trường cao đẳng nào đó có tiếng, tôi nghĩ thế bởi đã lâu không còn gặp cô ấy nữa, chỉ thỉnh thoảng vô tình thấy Ny ở thư viện, nhưng không có Kiên mà chỉ một mình Ny. Tôi thường sượt qua những chỗ có Ny thật nhanh, mặc dù rất muốn tham lam đứng yên để nhìn ngắm Ny cho thỏa nỗi nhớ.


Tôi và Ny cứ dần xa nhau, tôi và Kiên cũng vậy. Đã từ lâu tôi không còn biết gì về cuộc sống của Ny, tôi đoán Ny vẫn không bỏ cái xe bán bánh vì nghe mẹ tôi bảo Ny cần nhiều tiền để chữa bệnh cho bà mình. Tôi chỉ biết nghe rồi ậm ừ, dù mỗi lần có ai đó nhắc đến tên Ny là tôi lại càng nhớ cô ấy nhiều thêm.


Màu nắng phía chân trời


Một tối muộn cuối tuần, mẹ tôi chìa ra trước mặt mấy cái cà mèn đựng đầy đồ ăn ngon, thơm nức mũi.


"Đem qua nhà Ny đi con. Hỏi thăm bà con bé giúp mẹ, hình như bà...yếu lắm."


Tôi giật mình khi nghe mẹ nhắc đến bà cháu Ny bằng một giọng nói nghẹn ngào thương cảm. Tôi xách xe, đạp lững thững về phía ngõ hẻm tối tăm ở cuối khu xóm. Ny mở cửa, tròn mắt nhìn tôi. Tôi bước vào, bước chân ngượng ngạo, có lẽ tôi đã gần như bỏ quên mất nơi này rồi.