Mật khẩu trái tim anh: Em không thể mở
Mật khẩu trái tim anh: Em không thể mở
- Anh sao vậy. tôi lo lắng hỏi.
Anh chẳng nói gì mà lặng lẽ đi vào trong. Anh rót một cốc nước đưa tôi:
- Em uống đi.
- Sặc! Anh tử tế tệ. Đến nhà anh bao giờ em cũng phải đun nước cho anh. Tôi cầm cốc và nói.
- Em còn giặt cả quần áo cho anh, em mua cho anh bánh mỳ kẹp thịt rau thơm mà anh thích ăn nhất, buổi trưa em nấu cho anh món canh cá bánh đa mà anh khoái khẩu nhất, buổi tối em luôn gọi điện cho anh giục anh đừng quên giờ làm ca tối.
Đáp lại tôi, anh tuôn ra một tràng.
- Sao, anh cảm động à. Em không cần anh báo đáp đâu, chỉ cần anh thực hiện lời hứa là không bao giờ bỏ rơi em là được rồi.
Tôi cười tít mắt, ra vẻ sung sướng. Đó là lời anh hứa trong ngày kỷ niệm 100 ngày chúng tôi yêu nhau, hôm đó anh cũng cướp mất nụ hôn đầu đời của tôi.
Tôi ngây ngốc nhớ lại ngày hôm đó mà cảm giác ấm nóng nơi khóe môi. Thế nhưng, ảo tưởng sức mạnh rồi. Tiếng cạch cửa từ phòng ngủ của anh, một người con gái với mái tóc dài rối chưa kịp chải, ánh mắt cô ta mông lung như vừa ngủ dậy. Thân hình cô ta nõn nà sau chiếc váy ngủ mỏng dính. Một giây, hai giây... có cái gì đó như thít chặt lấy lồng ngực tôi, khiến tôi khó thở.
- Tình yêu mà có sự toan tính thì không bao giờ bền lâu được, Linh à.
Anh cất tiếng nói trầm, nhẹ và lạnh. Tôi mở to mắt nuốt từng câu chữ của anh, trong lòng tôi xốn xang, những thứ trước mắt bây giờ là giả hay thật, ảo ảnh hay là mơ.
- Anh đã biết mọi chuyện từ hôm anh mượn laptop của em rồi. Hóa ra, em lại có năng lực đến thế. Anh vốn tưởng em chỉ là nhân viên văn phòng của công ty phát triển phần mềm lớn nhất miền Bắc thôi. Anh ta lên tiếng
- Hơ, anh bên tôi một năm mà anh không biết tôi làm gì ư?
Tôi hét lên, anh có chút bối rối. Nhưng khi cô gái nhỏ đến bên cất tiếng nhỏ
- Anh Phong.
Anh liền thu ánh mắt lại trong vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.
- Anh nghĩ, anh gặp được em là món quà của tạo hóa, anh từng nghĩ em đối với anh là chân thành nên em mới hiểu anh nghĩ gì, em hiểu anh muốn gì. Nhưng hóa ra là giả tạo, em xâm phạm đời tư cá nhân của anh.
Nghe anh nói, tôi á khẩu đứng chết trân tại trận.
- Em đùa giỡn anh đủ rồi đấy. Anh nói
- Tôi đùa giỡn anh. Thế anh thì sao, anh hiểu tôi không, anh chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi. Tôi chua xót.
- Vậy em nghĩ đến cảm nhận của anh chắc. Nếu vậy, tại sao khi em tìm được địa chỉ của cô ấy, em không nói cho anh. Nếu anh không tình cờ phát hiện ra thì em định lừa dối anh đến bao giờ.
Hả, cái gì đây. Anh trách móc tôi ư, tôi lừa dối anh ư... Tim tôi như ngừng đập. Cuống họng tôi run run, tôi không còn lời nào để nói, tôi ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt anh sâu thẳm lạnh lùng và không đáy.
Ah, tôi nhớ ra rồi, cô gái đứng cạnh anh là cô gái viết nhật ký đó. Vậy hóa ra, một năm qua anh yêu tôi chỉ vì đơn giản tôi quan tâm anh giống như cô ta quan tâm anh. Tôi chỉ là người thay thế. Vậy là, một năm qua, anh vẫn luôn tìm kiếm mối tình đầu đã bỏ rơi mình và ở bên tôi chỉ là để lấp chỗ trống. Vậy lời hứa 100 ngày yêu nhau thì sao, thì sao chứ. Lời hứa ấy vốn không tồn tại rồi. Đôi chân tôi như hồ vữa trát tường rụng rã rời khỏi viên gạch. Tôi cố gắng vùng vẫy bỏ chạy nhưng ... bất lực, tôi từ từ sụp xuống. Con mèo mướp kêu những tiếng ngheo ngheo xé nát bầu tĩnh lặng, tôi nghe tiếng nước mắt rơi lã chã trên nền nhà và trong mơ hồ, tôi thoáng thấy bóng ai đó tay trong tay với bóng ai khác lướt qua tôi mà không hề ngoảnh lại.
Buổi tối Hà Nội, có cơn gió lành lạnh khẽ vuốt mái tóc tôi. Tiếng xe cộ, tiếng nói cười nhộn nhịp một góc trời. Có lẽ, đây là con đường một chiều nên tất cả đều đi cùng một hướng duy chỉ mình tôi ngược với bao dòng xa lạ mà không cách nào quay đầu.
Tôi vốn là người của thực tế chỉ tin vào hành động, nhìn bằng mắt, phán đoán bằng đầu, nghe bằng hai tai và ghét lý thuyết hão. Thế nhưng tôi đã từng ngây ngốc tin vào chiếc nhẫn gắn mặt cỏ ba lá mà anh đeo vào tay tôi cùng lời thì thầm trong gió: cuối năm nay chúng mình sẽ đính hôn. Thế nhưng lời hứa ấy bây giờ ở với ai. Nhẫn ba lá rơi xuống, mối tình đầu của tôi biến mất trong màn đêm.
Có lẽ anh đã nói đúng, tình yêu mà tính toán thì chẳng bao giờ bền lâu. Tôi đã lên kế hoạch tiếp cận anh mà không hề sai sót. Thế nhưng bản thân tôi lại có lỗ hổng tường lửa quá lớn mà vô tình rơi vào bẫy tình do chính mình thiết lập. Game over! Trò chơi đã kết thúc.
Tôi vốn đã tìm đúng chiếc máy tính cần cài đặt lại. Tôi vốn đã chạy thành công chương trình này khi vừa hết thời gian giải nén. Tôi cũng có thể bẻ khóa bất kể tập tin bảo mật nào đã bị mã hóa. Duy chỉ có mật khẩu trái tim anh là tôi không thể mở.
Ngọc Phạm Như