Khi ta yêu nhau bằng cả trái tim
Khi ta yêu nhau bằng cả trái tim
Nụ cười nở sẵn trên môi thay cho lời xin lỗi. Lan không đẹp nhưng dễ thương. Nụ cười như hoa hàm tiếu của Lan đã làm không ít chàng trai phải ngơ ngẩn.
13:30
Hớp thêm ngụm cà-phê ngồi đợi Lan. Thu kéo tay áo nhìn đồng hồ đã quá giờ hẹn gần nửa tiếng. Đang cau có vì sợ trễ giờ làm buổi chiều, Thu thở phào khi thấy dáng Lan hối hả bước vào quán. Nụ cười nở sẵn trên môi thay cho lời xin lỗi. Lan không đẹp nhưng dễ thương. Nụ cười như hoa hàm tiếu của Lan đã làm không ít chàng trai phải ngơ ngẩn.
Thu thì không có được cái nét hồn nhiên tươi trẻ đó của cô. Nhiều người hỏi Thu chắc Lan chẳng khi nào biết buồn. Thu không thể trả lời họ rằng từ ngày Đức đi, nụ cười của Lan không còn như trước. Giờ trông giống cái cười của một búp bê trong tủ kính đúng hơn. Nó chỉ đơn giản là một nét vẽ như trăng lưỡi liềm.
Lan gọi nước rồi nhanh tay bật laptop, tranh thủ vẽ bài cho ca học quảng cáo buổi tối. Tay lia chuột, miệng thì không ngớt kể lại vụ tai nạn làm dòng xe kẹt cứng, đó cũng là lý do vì sao Lan đã tới trễ như đã hẹn. Thu đưa cho Lan mẫu tin tuyển người dịch thuật của một công ty quảng cáo. Lan thích thú vui mừng ra mặt.
Bỗng nhiên, cô im bặt. Khi nghe ca khúc Nhỏ ơi do ca sĩ Lâm Hùng hát. Trước kia, Đức thường hay hát cho Lan nghe bài này. Lan bần thần, ngước đôi mắt đầy hy vọng sang Thu, giọng run run:
- Hôm qua, mình gặp một người rất giống Đức.
Thu thở dài, lặng lẽ nhìn Lan. Thu biết Lan ghét bị người ta thương hại. Nhưng ngay lúc này, Thu không thể nào nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Những câu chuyện về Đức cứ lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần trong suốt thời gian hai năm qua. Đến nỗi cứ mỗi lần nghe nhắc đến một tên Đức là Thu đã thở dài ngán ngẫm. Còn Lan, chỉ cần thấy Thu vừa mở miệng: "Lan không nên thế này. Lan đừng làm thế kia..." là cô liền khỏa lấp đi: "Mình không sao!". Thu biết là Lan vẫn còn nhớ Đức rất nhiều. Có vẻ ánh mắt của Thu làm cho Lan thấy nghẹt thở. Cô uống vội ngụm cam vắt, thu dọn laptop, quầy quả chào Thu rồi đi như chạy ra khỏi quán.
Nhìn theo Lan, Thu không hiểu tại sao có những người rất yêu nhau nhưng suốt đời cứ như hai đầu của một sợi dây. Họ đi hoài, đi mãi nhưng chẳng đến được với nhau vì những điều không đáng được gọi là lý do.
7:20
Lan nhai nốt miếng bánh mì cuối cùng rồi cho xe chạy hòa vào dòng xe trên phố. Gió mát buổi sáng thổi thốc vào tóc, vào áo. Cô thả nhẹ tay ga, từ từ hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành buổi sớm mai. Hình ảnh người con trai hôm qua vẫn ẩn hiện trong đầu.
Giống Đức quá! Từ dáng người, mái tóc đến đôi mắt, nụ cười. Suýt chút nữa Lan không kềm được đã gọi lớn tên Đức ngay giữa phố. Nhưng cô biết người ấy không phải là Đức. Đức không tự nhiên mà xuất hiện ở nơi này. Và có là Đức chăng nữa, anh chẳng thể nào nhìn Lan như xa lạ và bước đi qua một cách bình thản đến thế. Ý nghĩ suốt cuộc đời này sẽ không còn nhìn thấy Đức, bất chợt khiến cặp mắt kính của Lan ướt nhòe. Cô ít khi khóc vì Đức.
Ngày biết Lan chia tay Đức. Mọi người lo lắng cuống cuồng để rồi ai cũng phải sửng sốt khi thấy mắt Lan ráo hoảnh, chẳng ướt mà cũng chẳng sưng. Nỗi đau như một vết cắt sâu, nước mắt không thể dễ dàng xoa dịu được. Nó cứ âm ỉ từng ngày từng tháng buốt nhói trái tim. Lan cho dừng xe trước địa chỉ của công ty quảng cáo mà Thu đưa hôm qua. Lan gỡ mắt kính ra lau vội những giọt nước trong suốt...
Như muốn giấu đi cái nỗi niềm riêng ấy. Lan rụt rè gõ cửa phòng sáng tạo. Chị nhân viên trong chiếc áo khoác màu lam, đeo bảng tên Thụy liền bắt tay Lan thân thiện. Chị đưa Lan đến trước máy vi tính cùng một bản kiểm tra tiếng Anh. Lan đang chăm chú dịch, bỗng cô nghe tiếng cửa phòng bật mở. Ngước lên nhìn, Lan giật bắn người khi nhận ra là người đó, người giống hệt Đức. Chắc chắn như vậy!
Vì không lý nào trên đời này lại có đến ba người giống hệt như nhau được. Người mới bước vào phòng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn khắp phòng và nhận ra sự có mặt của Lan. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Chị Thụy vui vẻ giới thiệu:
- Đây là Lan, xin làm dịch thuật. Tôi đang cho cô ấy dịch thử.
Quay sang Lan, chị tiếp:
- Đây là Khang, giám đốc sáng tạo.
Khang khẽ gật đầu chào cô. Tai Lan như ù đi. Lan lúng túng ngập ngừng đứng lên chào Khang, làm rơi cả cuốn sách dày rơi phịch xuống sàn nhà. Mặt đỏ bừng vì ngượng, Lan cúi xuống nhặt cuốn sách lên mà không quên quan sát Khang một cách kín đáo. Anh nhìn Lan một lúc rồi bước về phòng làm việc riêng. Lan ngồi xuống, cố dán mắt vào bài dịch. Những con chữ cứ như nhảy múa trước mặt.
Chiều về, Lan ghé vào quán coffeé Lucky Star đọc sách một mình, cô đọc được một câu khá hay:"Why do you always close your eyes when you are praying, dreaming or thinking about somebody? Because what you believe is not in your eyes but in your heart".
Theo thói quen. Lan mở sổ tay, nắn nót ghi câu ấy vào bằng bút nhủ. Lan luôn nhắm nghiền mắt khi nghĩ về Đức và những ngày của hai năm trước. Lan đang tin tưởng điều gì? Lan không biết. Chỉ có một cảm giác mơ hồ không rõ lắm như Đức đang ở đâu đây.
14:00
Họ là một đôi tình nhân kỳ lạ. Ngay bản thân người con trai đã là một sự kỳ lạ. Anh ta không phải tên Khang nhưng vẫn nói với mọi người hãy gọi anh ta là Khang. Lan là nhân viên của anh ta, hiển nhiên cô phải gọi anh ấy là Khang. Khang là việt kiều Mỹ, vào công ty làm việc mới được mấy tháng nay. Ngày đầu gặp Khang, Thụy thắc mắc hỏi:
- Với những điều kiện tốt như thế, sao em không ở bên đó mà lại về đây tìm việc?
Khang khẽ mỉm cười và trả lời Thụy một câu nghe rất lạ:
- Vì em đã đánh mất một người ở đây!
Thụy không biết Khang đã đánh mất ai nhưng Thụy thấy được một điều là Khang rất thích cô bé tóc dài, đeo kính, đang làm dịch thuật cho công ty. Cô ấy tên Lan. Thụy nghĩ là họ đang yêu nhau. Không phải sự suy đoán của Thụy là vô cớ mà vì có một lần vô tình cô nhìn thấy hình của hai người trong ví của Khang. Nhưng không hiểu sao trước mặt mọi người, họ cứ như không hề biết nhau từ trước.
Rất nhiều lần,Thụy thấy Lan lén quan sát Khang. Trong ánh mắt ấy nửa thương lại nửa giận, nửa lạnh lùng lại nửa thiết tha. Nhưng chỉ nhìn thôi. Lan chưa bao giờ trò chuyện cùng Khang quá hai câu. Khang cũng vậy, anh ấy bình thản trước mặt Lan bao nhiêu thì sau lưng Lan, anh lại quan tâm đến cô bấy nhiêu.
Vào đúng sáng thứ Tư mỗi tuần, anh đều mua hoa và quà, xong lại nhờ Thụy đưa giúp cho Lan.