Kẻ bại trận

Kẻ bại trận

Tác giả: Sưu Tầm

Kẻ bại trận


Sau đó vài ngày, khi cãi nhau với đứa bạn vì một số chuyện vặt vãnh, nó cùng anh uống rượu tâm sự, nó cố tình bộc bạch khá nhiều tâm sự của nó về cuộc sống, anh thì chỉ chú ý lắng nghe mọi thứ nó nói như không để sót bất cứ một chi tiết nào. Đêm đó nó cùng anh qua đêm tại phòng ngủ của anh. Sáng nó dạy sớm, bắt đầu chiêu cuối cùng để đánh gục anh. Nó để anh ngủ và tự mình đi chợ, mua một chút đồ đạc, về bắt tay vào làm bữa sáng. Nó có nhiều thứ chưa hoàn hảo nhưng việc bếp núc, nó xứng đáng là đầu bếp trong nhà hàng 5 sao vì mẹ nó nấu ăn cũng rất ngon nên từ bé nó đã sớm học tập. Cho đến nay, nó có thể chắc chắn tài nghệ nấu ăn của nó là không còn gì bàn cãi. Khi lửa đang nấu, mùi thơm từ nhà bếp lan khắp căn nhà, anh bị đánh thức và chẳng thấy nó đâu cả. Khi đi ra phòng bếp, anh ngạc nhiên hơn cả khi thấy nó đnag một mình trong bếp, nhanh thoanh thoắt, thành thạo mà nấu nướng từng món đang được bày lên bàn ăn. Anh đi về phía nó, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nó từ phía sau, hít hà cái mùi hương mà lâu rồi anh chưa từng ngửi thấy. mùi hương của gia đình, mùi hương của hạnh phúc.


Ngồi xuống bàn ăn, nó gắp cho anh một miếng và muốn nghe cảm nhận của anh, nó nói mình còn vụng về lắm. Và thực sự anh đã ăn hết cả bàn ăn giống như chưa bao giờ từng ăn bữa cơm nào ngon đến thế. Nó nhìn anh chăm chú ăn và mỉm cười với nó, nó biết, anh sẽ không chạy thoát nữa. Anh không có gia đình, từ bé đã không biết hạnh phúc của một bữa cơm gia đình và thứ nó mang đến cho anh, là thứ mà anh mong mỏi nhất. cuối cùng anh cũng chỉ như một đứa trẻ con nằm gọn trong lòng nó.


Sau khi kết thúc bữa ăn. Anh không vội vàng đi làm. Anh ôm nó và thì thầm yêu nó. Nó biết làm gì hơn ngoài mỉm cười hạnh phúc?


Kẻ bại trận


Nó và anh chính thức yêu nhau từ đấy. Nó không vội vàng cho kế hoạch trả thù của mình mà nó bắt đầu đắm chìm thì đúng hơn. Có những đêm, nó mơ thấy anh mà nó hoảng loạn tỉnh dậy. nó chưa từng mơ thấy chàng trai nào trừ người yêu đầu tiên của nó. Nhưng ở bên anh, anh khác lắm! Đôi khi nó không chắc chắn anh có yêu nó hay không, nhưng đôi khi, nó lại cảm nhận tình yêu của anh ngấm vào tận trái tim nó.


Không như những thằng đàn ông khác. Anh không hay nói yêu nó, nói đúng hơn là trừ lần đầu tiên nói câu yêu để tỏ tình, anh không bao giờ nói yêu nó nữa. Nhưng tình yêu của anh, nó lại cảm nhận được kể từ những hành động quan tâm rất thầm lặng thôi. Đôi khi anh rất lạnh lùng. Anh không cáu giận với nó nhưng lại khiến nó thấy mình có lỗi. Anh không nói rằng phải mặc áo ấm vào vì trời lạnh nhưng ánh nhìn của anh khi nó mặc đồ mỏng manh trong thời tiết lạnh cũng khiến nó hiểu anh đang lo lắng. Anh không như những người khác, hay dành cho nó những thứ giá trị để lấy lòng nó. Anh biết gia đình nó không thiếu gì, thứ anh dành cho nó, là nhẹ nhàng mang nó vào thế giới của anh. Anh chỉ cho nó những thứ anh thích, chỉ có nó cách đánh giá rượu vang, cách nhận biết, những hãng rượu nào ngon, thơm, từng vị rượu có những điểm nào khác nhau. Hay anh dạy nó cách đánh giá một bức tranh thế nào là nghệ thuật, anh giải thích những thứ nó không hiểu một cách cặn kẽ và không bao giở nổi cáu... Cứ thế, sự lành lạnh bên ngoài nhưng ấm áp bao bọc bên trong khiến nó sợ, nó sợ nó lạc vào thế giới đa sắc với tình yêu của anh. Và anh thông minh, anh rất giỏi khi nhìn vào ánh mắt nó mà hiểu nó đang nghĩ gì, cho nên khi ở gần anh, nó lại không hề muốn che giấu nữa, nó sống khá thật với con người nó. Anh nói, anh thích nhìn nó như bây giờ hơn... Nó sợ nó yêu anh thật lòng....


Đã 4 tháng, 4 tháng ở bên anh và nó cứ lần nữa mãi cái việc phải rời xa anh. Nhưng cái gì đến cũng phải đến. Đúng! Lúc này là lúc cần thiết nhất. Lúc mà nó chắc chắn được tình cảm của anh với nó đang đậm sâu (và cả tình cảm của nó nữa chứ!). Lúc này nó ra đi, Anh sẽ đau đấy! Thực sự đau chứ... và nó cũng sẽ đau. Nhưng nó mặc kệ cảm xúc của chính nó! Nó không cho phép mình yêu anh, luật chơi của nó là thế và giờ nó phải chấp nhận đi đến kết thúc, nó phạm luật, nó phải chịu!Nó mượn vào rượu để giúp nó giải quyết tất cả!


Hôm đấy nó hẹn gặp anh ở nhà anh. Anh đã đưa nó chìa khóa nhà từ một tháng trước. Nó vào nhà, chuẩn bị bữa ăn cho anh như mọi khi, vừa thấy anh về, nó không ra đón anh như mọi hôm nữa. Giả như đang chăm chú nấu nướng không để ý anh đã về. Anh vào nhà, thấy nó đứng bên bếp, lại theo thói quen ôm nó vào lòng, tựa cằm vào người nó sau một ngày làm việc mệt mỏi. Nó cũng để anh ôm như thế vì đâu còn nhiều dịp ở trong vòng tay anh thế này nữa?! Nhưng hôm nay anh lại bỗng nhiên nói với nó giọng rất nhẹ nhàng yêu chiều:


- Người yêu anh hôm nay uống rượu mảnh nhé!


Nó hơi chột dạ. Anh luôn nhạy cảm như thế đấy. Nhưng vẫn cố gắng mỉm cười tập chung nấu cho anh một bữa cuối cùng. Anh ngồi vào bàn ăn, thấy thái độ nó khác thì nghĩ nó say nên để nó tự mình dọn dẹp bàn ăn. nó vẫn gắp cho anh như ngày họ đầu tiên yêu nhau. Món ăn nó nấu vẫn ngon như thế khiến anh ăn không còn chừa lại chút nào. Nhìn anh như thế, trong lòng nó lại nhen lên chút hạnh phúc, nó không muốn nói lời chia tay này nữa... Nhưng...


Nó lẳng lặng dọn chỗ bát đũa, rót hai ly rượu để lên bàn, nó chạm cốc với anh , nhìn anh uống hết ly rượu thì đưa tay chỉnh lại cà vạt đang sộc sệch của anh và nói:


- Mình chia tay anh nhé! Đến đây thôi!


Anh chưa vội hỏi han, anh nhìn nó, lặng lẽ mà nhìn sâu vào mắt nó, còn nó thì né tránh, cố gắng để nước mắt không rơi xuống, nó nói tiếp. Kế hoạch của nó, là làm tổn thương anh trong giây phút này mà


- Thời gian qua tôi không hề yêu anh, là anh đã dám coi tôi như một con hàng trong lần đầu tiên gặp, là anh đã dám trả tiền cho một đêm ngủ với tôi. Tôi chưa từng bị ai khinh rẻ thế! Tôi không cho phép ai khinh thường tôi! Giờ thì anh yêu tôi phải! không, tôi đã đạt được kế hoạch của mình. Anh nghĩ tôi yêu anh sao? Đừng bao giờ mơ tưởng như thế nữa!


Tay nó run run rút trong ví, ở một ngăn riêng biệt có tập tiền anh để lại trên bàn trong lần đầu tiên ấy. Nó đã định sẽ ném vào người anh, nhưng lại không nỡ. Nó đặt trên bàn ăn:


- Trả cho anh, cảm ơn vì tình cảm anh đã dành cho tôi! Nếu từng này không đủ, anh cứ nhắn tin để tôi chuyển tiền cho nhé!


Nó bước ra khỏi nhà anh. Đằng sau anh vẫn chết lặng trước bàn ăn còn vương vấn mùi hương của nó. Trong thang máy, nó đang khóc... Khóc trong tuyệt vọng! Chính nó đã bóp chết trái tim của mình. Không đúng, nó không yêu anh!!! Tại sao nó lại khóc kia chứ! Thật mất mặt! Nhưng... tại sao anh không hỏi nó? Tại sao anh không giữ nó lại...


Đúng, nó say rồi!!!


...........


Đêm hôm ấy, nó nhận được một tin nhắn của anh. Khi ấy, nó đã tỉnh rượu, bỗng dưng nó nhớ cái mùi hương quen thuộc nơi anh vô cùng.