Old school Easter eggs.
“Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh”

“Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh”

Tác giả: Sưu Tầm

“Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh”


- Anh không biết là em cũng thích những thứ như vậy.


- Còn rất nhiều điều anh không biết về em. Cũng còn rất nhiều thứ em không biết về anh lắm. Ju ạ. Và chúng ta, có bao giờ hiểu nhau?


---


Tôi không biết Ju đứng trước cổng bao lâu. Chỉ biết,chừnng 2 tiếng sau đó, điện thoại của tôi rung bần bật. Tin nhắn của Ju.


"Anh hiểu em. Ki ah."


Tôi không trả lời tin nhắn, cố gạt bỏ ra khỏi đầu hình ảnh của Ju, cố trấn an rằng mọi chuyện vốn dĩ vẫn như vậy. Chỉ là tôi đang phức tạp hoá mọi chuyện.


Tôi tự nhủ đừng nên hi vọng nữa. Đừng hi vọng một lời giải thích của Ju. Ju và tôi, tương đồng bởi cái tính ương bướng và cố chấp. Chúng tôi chỉ có thể là những người bạn mà thôi. Tôi nhắn tin trả lời Ju.


" Vậy chúng ta là bạn như trước."


15 phút sau, điện thoại báo có tin nhắn.


"Ừ"


Vứt chiếc điện thoại sang một bên, tôi dần chìm trong giấc ngủ. Với những mảng sáng đen nhạt nhoà, nhập nhoè nụ cười, nhập nhoè nước mắt. Tan ra.


“Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh”


***


Tháng 7. Hà Nội nắng nóng và ngột ngạt. Quán kem gần bờ hồ khá đông. Sau một hồi chen lấn, tôi và Thiện cũng tìm được một chỗ ngồi như ý.


Từ vị trí này, có thể nhìn bao quát hết lòng hồ với cơ man đèn hoa đăng rực rỡ. Chẳng phải ngày gì, nhưng những cặp tình nhân vẫn hay thả hoa đăng ở đây, theo phong trào. Mặt nước lấp lánh ánh đèn hoa đăng, rực rỡ cả một góc hồ. Cảnh đẹp, Kem ngon, không khí lại mát mẻ, nên thường thì buổi tối ở đây khá đông.


Thiện đẩy một ly Kem lại gần phía tôi, chọc.


- Ăn kem cho nóng. Ki.


Tôi xoay xoay ly Kem, chậm rãi múc từng thìa một.


- Ki có muốn thả đèn hoa đăng không? - Thiện reo lên.


- Nhìn trên này thì đẹp thôi. Chứ xuống thả thì hơi mệt đấy. - Tôi đáp.


- Ủa. Sao Ki biết. Thiện tưởng đèn hoa đăng dễ thả mà.


- Ừ. Dễ. Nhưng xuống đó còn lắm khâu cầu kì lắm. Ki thả rồi mà. - Tôi vẫn chú tâm vào cốc Kem của mình.


- Ki thả rồi ?


- Ừ!


- Với ai vậy?


- Ju.


Cả tôi và Thiện đều ngập ngừng sau câu trả lời của tôi. Nụ cười trên môi bỗng trở nên gượng gạo. Tôi vẫn nhớ, có lần tôi và Ju cùng thả đèn hoa đăng ở đây. Lần ấy, Ju mua một chiếc đèn hoa đăng thật to trong khi chọn cho tôi một chiếc đèn đúng bằng lòng bàn tay. Tôi bực lắm. Khi đèn của Ju dập dình trên mặt hồ, tôi còn lấy đá ném cho nó chìm nghỉm. Lúc ấy, ghét Ju lắm.


Vậy mà bây giờ, khi đến những nơi ngày trước hai đứa hay đến, những kỉ niệm "xấu xí" cứ hiện rõ lên mồn một. Những lần nói chuyện nhỏ nhẹ hiếm hoi thì không nhớ, chỉ toàn nhớ những lúc chành choẹ nhau. Buồn cười thật!


Đến khi tôi và Thiện chuẩn bị ra về. Điện thoại của tôi báo có tin nhắn từ một số điện thoại lạ.


" Chị Ki à. Em là cô gái đi cùng anh Ju hôm ở quán Kem. Bây giờ em không muốn giải thích gì nhiều. Anh Ju đang bệnh rất nặng trong bệnh viện. Chị đến ngay nhé. Đường XXX."


Mắt tôi đỏ hoe. Đường từ quán Kem tới bệnh viện chỗ Ju nằm khá xa. Dù Thiện luôn trấn an tôi rằng Ju không sao, nhưng nụ cười yếu ớt, đôi mắt lạnh lùng xa xăm của Ju hôm ấy chập chờn trong đầu tôi, khiến trái tim tôi đập loạn nhịp. Càng nghĩ, nước mắt càng rơi.


***


Trên giường bệnh, tay và chân Ju quấn băng trắng toát. Hơi thở yếu ớt. Tôi khóc sướt mướt, nắm chặt lấy tay Ju.


Ju cố mở mắt nhìn tôi. Giọng trầm xuống.


- Chào em. Anh Ju đây.


Tôi mếu máo, trách Ju.


- Đến giờ phút này mà anh còn đùa được à?


- Anh tưởng em thích đùa. - Ju cười.


- Anh cái gì cũng tưởng. Ông Tưởng chết lâu rồi. - Tôi cố chống chế.


Bỗng, Ju nắm chặt tay tôi, giọng trùng xuống.


- Ki. Có điều này. Trước khi chết, anh phải nói với em.


Tôi khóc nấc lên thành tiếng. Ju sắp chết? Sắp chết là sao.


- Anh đừng nói linh tinh. Chết gì mà chết. Anh băng bó ở tay và chân. Không chết được. Tệ nhất bị liệt. Em sẽ chăm sóc anh mà. Ju! Anh đừng nói gở - Tôi gào lên.


Ju lặng nhìn tôi, sau bật cười thành tiếng. Nhưng cũng cố kìm nén lại.


- Cô gái hôm trước anh đi cùng, mà em nhìn thấy đấy. Là em họ anh. Em ngốc lắm.


- Vâng.