Duck hunt
“Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh”

“Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh”

Tác giả: Sưu Tầm

“Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh”

"Ai bảo anh yêu một cô gái ương bướng và đầy mâu thuẫn như em cơ chứ."


Writing for you. Juno!


***


“Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh”


- Hey, nhóc.


- Sao vậy anh bạn?


- Cái váy. Nhìn xem.


Và khi con nhỏ loay hoay gỡ cái váy dài đến mắt cá chân đang vướng vào chiếc balo to sụ đặt dưới ghế của anh bạn bên cạnh, thì một bàn tay đã nhanh hơn một bước.


- Hey nhóc, nhẹ tay thôi chứ, hỏng balo của tôi bây giờ.


- Bộ anh nghĩ cái balo của anh quan trọng hơn cái váy của tôi à.


- Ít ra thì nó quan trọng với tôi.


- Nhưng cái váy mới là điều tôi quan tâm.


...


Lời ra tiếng vào, giọng trầm trầm một anh chàng cao lêu nghêu với chất giọng chanh chua của một con nhóc cao 1m57 hoà lẫn, đan xen tạo thành hợp âm khó chịu đối với những hành khách trên chiếc xe Bus, rồi......


Toạc.........


Hậu quả của một bàn tay kéo, một bàn tay ra sức giật, là chiếc váy xanh lét của con nhỏ rách gần đến đầu gối. Con nhỏ đơ người, miệng như sắp mếu.


Anh con trai bên cạnh thảm hại hơn, chân tay như thừa thãi còn nét mặt thì như tên ăn trộm bị phát hiện. Cả hai đứa cứ đứng đơ người như vậy, cho đến khi tiếng phanh xe cái "Két" và tiếng phụ xe càu nhàu:


- Hai đứa xuống vỉa hè giải quyết!


Rồi...


Đứa con gái lườm tên con trai bên cạnh một cái cháy sém, chanh chua.


- Đúng là tên dê xồm.


Người bên cạnh giật mình, nhăn mặt cãi lại.


- Bộ nhóc nghĩ cái váy xanh lét như con sâu khoai này đẹp thế cơ á? Người gì mà như dở hơi, nóng bức thế này lại mặc váy. Dê ai chứ không thèm dê con sâu khoai.


Đứa con gái cười ngu, tay chống nạnh, oang oang.


- Việc tôi mặc chiếc váy này ảnh hưởng tới túi tiền nhà anh hả? Còn cái balo màu đỏ của anh thì sao? Con trai mà đeo balo đỏ, không đồng bóng thì cũng sắp sửa lên đồng.


- Sâu đo còn kêu người khác đồng bóng. Nói chuyện thì cứ phải ngửa mặt lên mới nhìn thấy người ta, sao cứ cãi nhem nhẻm thế nhỉ?


- Đồng bóng còn chê gu ăn mặc của người khác. Nói chuyện cứ phải cúi xuống mới nói được với người ta, to đầu mà không biết nhường trẻ con. Hở?


...


Một đứa con trai cao lêu nghêu, với một đứa con gái mặc chiếc váy xanh rách gần đến đầu gối, cứ thế, chỉ vì cái lí do ngớ ngẩn, đứng đối đáp nhau như trẻ con. Từ chuyện gu ăn mặc tới tính cách, từ chuyện trên trời dưới biển, tới chuyện vì sao lai đi chuyến xe Bus ấy để giờ gặp nhau, và ra nông nỗi này. Rồi kết lại hai chữ: "Oan Gia."


Ấy thế mà, Trái Đất đúng là tròn và cuộc đời còn lắm những điều tưởng chừng như "Không thể" lúc này thì sẽ " Có thể" lúc khác. Chàng trai có chiếc balo màu đỏ, tên Ju ấy, sau này, lại là bạn trai của tôi, Ki - con nhỏ mặc chiếc váy xanh như sâu đo.


“Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh”


***


Có lần, Ju đưa cho tôi một chiếc lắc tay nhỏ, ngó nghiêng nhìn tôi một chút, rồi thản nhiên nói:


- Cái lắc xấu xấu này có vẻ hợp với em đấy, Ki à.


Tôi nhún vai.


- Em nghĩ năng khiếu thẩm mĩ của anh là số 0 đấy, Ju ạ.


- Có thể em sẽ đúng trong vài trường hợp hi hữu, nhưng trong trường hợp này thì không. Chỉ là anh muốn chọn một món đồ phù hợp với người mà anh muốn tặng.


Ju chẳng cần nghĩ ngợi, giật lấy chiếc vòng từ tay tôi, rồi nằm xoài ra chiếc ghế, nghĩ ngợi mông lung.


Còn tôi, lại cắm cúi vào đống bài Tiếng Anh nâng cao trên bàn.


Rồi, cũng chẳng biết từ lúc nào, chiếc lắc tay nhỏ ấy đã vòng khít vào cổ tay tôi, tìm hiểu ra mới biết, đó là chiếc vòng mà Ju đã dành cả tháng lương đi làm thêm của mình để mua được nó.


---


Hay có lần, đi chơi với nhóm bạn, tôi có nhắn tin cho Ju.


- " Hey anh, em đang đi chơi với bạn và tình cờ gặp mối tình đầu của mình. Em nên làm gì bây giờ. Ju?"


- " Mời người ấy đi uống capuchino. Sau đó, em hãy cùng cậu ta ôn lại kỉ niệm. May mắn, hai người có thể nối lại chuyện ngày xưa."


Tối ấy, khi đi chơi về. Tôi đã thấy Ju đợi mình ở trước cổng.


- Chuyện tình hai người thế nào? - Ju hỏi.


- Cũng không tồi. Sao vậy Ju? Anh ghen à? - Tôi cười toe.


Ju ra vẻ suy nghĩ kĩ càng lắm, rồi trước khi biến mất cùng chiếc xe đạp của mình, Ju véo má tôi, cười mỉm.


- Ghen là cái gì hả Ki? Có ăn được không?


Vậy đấy.


---


Có hôm tan học, trời mưa như trút. Ju có gọi điện cho tôi. Tôi biết Ju sẽ cấm tôi đi dưới trời mưa, nên tôi có ý không nghe điện thoại. Ju biết cái tính trẻ con của tôi. Thích mưa và sẽ viện cớ lấy lí do không có áo mưa để dầm mưa, bất chấp sau trận dầm mưa ấy tôi có ốm ly bì đi nữa, tôi cũng vẫn sẽ đày mưa.


Tôi cũng biết thừa tính Ju. Ju sẽ la ó, rằng tôi trẻ con hay đại loại là dở hơi khi dầm mưa như vậy. Tôi hiểu, Ju quan tâm tới tôi. Nhưng cách Ju quan tâm đôi lúc khiến tôi phát bực.


Mặc kệ điện thoại rung bần bật trong cặp. Tôi vẫn lững thững đi bộ về - dưới trời mưa. Mưa rào rào trên mặt đường, bấp bõng trên mặt hồ, rồi lại tí tách trên những tán lá. Tôi thích mưa, thích tiếng mưa, thích ngắm mưa. Thích đến phát rồ, vậy mà...Ju cấm tôi đi dưới trời mưa!


Thật tệ khi ngăn cấm sở thích của người khác. Gì chứ, chinh bản thân Ju cũng chết mê chết mệt với bóng đá còn gì? Có lần vì mải chơi bóng đá, mà Ju quên khuấy tìm tài liệu bài học cho tôi. Kết quả, bài làm của tôi gần như dở tệ nhất lớp.


Vậy mà khi gặp tôi, Ju vẫn cười tươi rói, nhăn nhở.


- Thất bại là mẹ của Thành công. Bố của Thành công là chồng của Thất bại. Ki ạ.


Hừm!


Tôi vừa tận hưởng cơn mưa của mình, vừa tự mâu tuẫn với bản thân. Cho đến khi có tiếng còi xe máy inh ỏi bên đường.