Pair of Vintage Old School Fru
Em chưa bao giờ ngừng yêu anh, đồ ngốc ạ!

Em chưa bao giờ ngừng yêu anh, đồ ngốc ạ!

Tác giả: Sưu Tầm

Em chưa bao giờ ngừng yêu anh, đồ ngốc ạ!

- Chào mọi người!!! – Hy đẩy cánh cửa bước vào và nở nụ cười tươi rói.


- Cô đến trễ 47 giây rồi nhá - Phan – cấp trên của Hy – đang ngồi giương tờ báo to tổ bố ra trước mặt, nói mà ko thèm ngước lên nhìn.


- Thưa anh, đồng hồ của tôi đang chỉ đúng giờ rồi nhá, có lẽ anh nên về sửa lại kim giây của anh đi, chạy nhanh quá rồi đấy" – Hy nói lại giọng bỡn cợt.


Trong văn phòng này, ai cũng phải nể Phan vì cậu mang chức trưởng phòng, chẳng ai dám nói với cậu bằng giọng điệu như vậy, ngoại trừ Hy. Bởi lẽ, anh cũng đã quá quen thuộc với cách ứng xử này của Hy từ khi hai người vẫn còn ngồi chung trên ghế nhà trường năm cấp 3.


"Lấy cà phê cho tôi" – Phan lại lên tiếng. Ko hiểu vì sao, từ lúc Hy bắt đầu vào làm, chỉ có mỗi cô là hay bị Phan sai việc, khi thì bắt đi phô tô cả đống xấp tài liệu, khi lại phải ngồi đánh cả chục văn bản để in ra, cũng như việc mỗi ngày đi làm cô phải pha cho Phan 1 li cà phê như thế này. Hy ko hề nhăn nhó hay khó chịu, ngược lại, cô vẫn luôn làm theo những gì mà Phan đưa ra. Có người kể rằng, từ năm cấp 3 ấy, mọi người đồn thổi việc Hy thích Phan nhưng lại bị Phan từ chối. Đó là chuyện của quá khứ, còn hiện tại, ko ai biết Hy có thay đổi tình cảm của cô hay ko, 2 người vẫn thường hay nói chuyện kiểu đốp chát lẫn nhau như vậy. Nhưng dạo gần đây, mọi người bắt đầu thấy Phan hay đi với cô gái nào đó xuống căn tin rồi trò chuyện rất vui vẻ. Hy thì chả biết chuyện đó, cô vẫn hay vô tư bỡn cợt Phan mỗi ngày.


Em chưa bao giờ ngừng yêu anh, đồ ngốc ạ!


- Ê này hỏi tí – Hy thì thào nói với sang bàn Phan


- Gì thế?


- Xe tôi bị hư rồi, lát cho về ké với nhá ^^


- Thế sáng cô đi bằng gì?


- Đi bộ, cơ mà tôi đi để tập thể dục buổi sáng thôi, chả ai tập thể dục buổi chiều cả. :v


- Với thân hình mũm mĩm như cô thì tập thể dục 1 buổi thôi vẫn chưa đủ đâu.


- Gừừừ, cái đồ xấu tính này – Hy cáu – Thế cuối cùng có chở ko?


- OK, 50k tiền phí nhá.


Hy nhăn mặt "Này có cần phải thế ko, từ công ty về nhà tôi mất có 5 cây thôi, trả anh 5k, ok ha ^^". "Cô đùa tôi đấy à" – Phan nghiêm nghị. Hết cách, cô đành giở thói nhõng nhẽo "Đi màààà, năn nỉ á". "Ờ" – Phan đáp cụt lủn. Tan ca, Hy lẽo đẽo theo Phan đi xuống nhà để xe thì chợt có tiếng gọi : "Anh Phan". Đằng xa, 1 cô gái trông hiền dịu đang đưa tay lên hướng về phía 2 người và vẫy. "Đứng đây chờ tôi lát" – Phan nói rồi đi về phía cô gái kia, 2 người cười nói gì đấy chả rõ, chỉ có mỗi Hy là đang đứng từ xa bĩu môi nhìn "Xì ì ì ì ì, xem anh ta cười nói vui vẻ ghê chưa kìa".


"Này" – Phan quay lại sau 1 lúc lâu. "Gì cơ"-"Cô gọi xe ôm về được ko"- "A đi đâu à"- Hy trố mắt. – " Ừ, tôi có việc đột xuất rồi, sorry ha"-"Ờ ờ ờ" – Hy nhấn mạnh não nề, rồi cô lủi thủi đi ra trước cổng, moi chiếc điện thoại trong túi xách kéo lên kéo xuống gần mòn danh bạ vẫn chưa tìm ra đối tượng để nhờ. "Quanh vùng này thì làm gì có xe ôm mà kêu chớ"- Hy cau có. Bất chợt, cô thấy Phan từ trong bãi xe phóng ra, đằng sau anh là đang chở cô gái khi nãy, cô nhìn theo họ mãi cho đến khi bóng họ khuất dần sau dãy phố. "Thôi thì đi bộ cho khỏe người vậy" – Hy thở dài. Con phố chiều về tấp nập hơn hẳn, từng dòng xe cộ nườm nượp lướt qua, tiếng còi xe kêu bim bíp âm vang cả khúc đường, mùi thức ăn thơm phức từ trong hàng quán bay ra thoang thoảng làm cô cảm thấy nao lòng.


"Con về rồi đây." – Hy mở cánh cửa bước vào và đi lên phòng. "Xe sửa xong rồi đấy, tí ăn cơm xong nhớ ghé đến lấy nghe con"- ba cô dưới nhà nói vọng lên. "Con biết rồi"- Hy đáp r ném túi xách lên bàn, cô thả người rơi tự do lên chiếc giường 1 cách uể oải. 1 phần vì mới đi bộ tận 5 cây số, chân nhức mỏi rã rời, 1 phần thì ko hiểu tại sao trong tâm trí cô cứ nghĩ đến Phan và cô gái ấy. "Hứa chở người ta về rồi lại đi với người khác à, chơi gì kì cục thế". Hy miên man nghĩ rồi như chợt nhận ra điều gì, cô vội đưa tay lên vò đầu vò tóc – "Axìììì, điên mất thôi >< ".


Tối đến, trên con xe mới sửa, Hy ko về nhà liền mà lái xe đi vòng vòng dạo phố. Gió thổi lùa vào tóc cô mát rượi, dòng người tấp nập nhộn nhịp, đầy đủ âm thanh và tràn ngập ánh sáng từ khắp mọi phía. Cô đưa mắt nhìn theo những thứ ven đường mà ko để ý đằng trước. Chợt :" Kíííttttttt" – Hy hoảng hồn bóp phanh khựng lại ngay lập tức. Hên quá, xém tí nữa thì cô đã tông vào đuôi xe đang dừng đèn đỏ ở phía trước rồi. Cơ mà, ai đằng trước giống Phan thế nhỉ, cái dáng người ấy, bộ đồ ấy, anh cả cô gái hiền dịu ngồi đằng sau nữa chứ, chả ai ngoài anh ta cả. "Đi chơi từ chiều tới giờ vẫn chưa về luôn cơ à" – Hy chợt nóng mặt. Trên quãng đường về nhà, tự dưng cô thấy mình trở nên bé nhỏ và cô đơn hẳn. Cô lại nhớ đến cái ngày mà cô từng hụt hẫng trước đây, khi mà Phan lạnh lùng quay lưng đi thẳng mà ko thèm nhận lấy bức thư đưa ra từ cánh tay cô. Ừ phải rồi, trước giờ chỉ có mỗi mình cô thích Phan, còn Phan ko hề để tâm đến điều đó. Sau lần đó, cô tự hứa sẽ ko bao giờ thể hiện tình cảm của mình với Phan nữa. Tất cả đều được cô gói ghém lại và giấu kín sâu trong lòng.


( Hôm sau )


- Này – Hy lập lại cái hành động nói với sang bàn Phan như hôm qua


- Lại xin đi nhờ anh?


- Ơ ko, xe sửa rồi.


- Thế có chuyện gì?


- Cô gái hôm qua ý, là người yêu anh hả?


Phan ngừng ngoáy cây bút trên tay, rồi anh quay sang nhìn Hy ngạc nhiên :


- Hỏi làm gì ko?


- Ờ thì biết thôi, thấy cũng xinh, cũng hiền .... – Hy lấp lửng


- Sao thế, thấy tôi chở người ta nên ghen anh? – Phan bật cười


- Xí, nằm mơ đi ông, tui là tui ko thèm ghen với ông nhá.


- Thật ko?


- Ờ ... thì .... Đương nhiên rồi ... - Hy ấp úng


Phan ko đáp, anh khẽ cười. Lúc này thì tự dưng mặt Hy đỏ như gấc chín, cô cặm cúi cắm đầu vào chiếc máy tính rồi gõ như cào lên bàn phím vậy.


1 lúc sau, "Ê" – Phan gọi. –"Gì" – Hy đáp mắt vẫn chăm chăm vào màn hình. "Qua phòng kế hoạch lấy cho tôi xấp tài liệu." – " Có chân thì tự mà lấy đi" – "Thế giờ cô có đi lấy ko thì bảo". Hy ngừng gõ, cô đứng phắt dậy, trừng Phan 1 cái rồi quay đi. Trong lúc khệ nệ bưng xấp tài liệu dày cộm, Hy bất chợt lại thấy cô gái hôm qua, ra là cô ấy làm ở phòng kế hoạch.


"Nè" – Hy nói sau khi thả cái xấp "của nợ" ấy lên bàn Phan. "Ừ giỏi" – Phan đáp. Hy liếc xéo phan 1 cái, rồi cô giả vờ ngây ngô hỏi :


- Người yêu làm ở bển mà, sao ko tận dụng cơ hội sang lấy mà gặp, hành tui đi làm gì?


Phan cũng hiểu ra chuyện, cậu khẽ cười : "Sao vậy, ghen à"


- Ko hề nhá, tui lặp lại là tui ko thèm ghen vì anh đâu nhá. NEVER


- Không phải người yêu tôi đâu, khỏi lo đi ha.


- Nèèèèè. Là người yêu hay có là má con đi chăng nữa thì kệ ông nhá." – Hy bực bội, rồi cô quay về chỗ ngồi và tiếp tục công việc của mình, bên ngoài thì tỏ vẻ thế, chớ bên trong cô đang vui sướng rớn lên được.


Tan ca, do mải mê làm nốt cho xong công việc nên mọi người về hết từ lâu rồi mà giờ cô mới bắt đầu lúi húi dọn đồ đi về. Lúc ngang qua phòng kế hoạch, thấy đèn vẫn sáng, cô đưa mắt nhìn thử vào bên trong. Phía sau chiếc cửa kính dày cộm và trong suốt ấy là Phan và cô gái ấy – cô gái đang từ phía sau lưng Phan vòng tay qua eo anh và ôm anh thật chặt. Lúc này, Phan đang đứng hướng về phía cửa, và anh bất chợt thấy Hy đang đứng đằng đó, là cô cũng đang chứng kiến cảnh tượng này. Hy giật mình, cô vội vàng cúi đầu rồi bước đi thật nhanh về phía trước như sợ điều gì. "Gì thế này, đã nói là mình ko ghen cơ mà, tại sao mình ko thể kìm nén được cảm xúc của mình lúc này cơ chứ" – Hy nghĩ, nước mắt đang dâng gần lên và chỉ chờ để trực tuôn trào ra. "Ê này" - 1 lúc sau thì Phan thở hổn hển chạy đuổi theo cô. Hy ko đáp mà vẫn cắm đầu đi thẳng. "Hyyyy, đợi tôi với". Hy vờ như ko nghe thấy gì. "Cô sao vậy, là cô đang ghen đấy à.". Câu nói của Phan cứ như tiếng sét ầm qua tai Hy. "Ừ đấy" – Cô đứng khựng lại – "A theo tôi ra đây làm gì, không phải tôi cố tình rình chuyện của 2 người đâu. Đúng là tôi ghen đấy, rồi thì sao. anh cứ phũ với tôi như trước đây anh đã từng làm đi" – Nói rồi, Hy bỏ đi hẳn, có cái gì đó ươn ướt nơi gò má và có vị gì đó mằn mặn hằn lên môi cô. Phan ko dí theo cô nữa, anh đứng lặng đó nhìn cô cho đến khi bóng cô khuất xa dần.


Sáng hôm sau, Hy gởi đơn xin phép nghỉ một ngày cáo ốm. Là vờ vậy thôi, tại cô thấy mình thật ngốc, sao cô lại phải nói như vậy với người từng từ chối cô cơ chứ. Cô nhận ra mình chưa bao giờ ngừng yêu anh cả.