Cùng anh đến đồng cải, em nhé!
Cùng anh đến đồng cải, em nhé!
“Được mà, chị sẽ đem theo ô, đem cả áo mưa, cả áo ấm, cả khăn len…”
“Ơ hơ, chị không cần liệt kê như thế đâu, em cũng không có ý ngăn cản chị. Miễn sao chị thấy vui là được rồi, em chỉ hỏi vì lo cho chị thôi.”
“Chị không sao đâu mà, em trai yêu quý của chị!” – Nói rồi An vòng tay ôm Quân, nó cảm thấy thật sự hạnh phúc khi có một người em trai như Quân.
Quân đưa An ra xe, lần này cô không còn e dè như hôm qua, cô vui vẻ ngồi lên xe và vẫy tay chào tạm biệt Quân. Họ vi vu trên con đường quen thuộc, An nắm chặt tay vào hai bên hông áo của Bình, chỉ cần anh đi hơi nhanh là cô lại nắm thật chặt, cô không nói gì nhưng anh hiểu cô muốn anh đi chậm lại.
“Em không thích cảm giác được gió ào vào mặt sao?” – Bình quay lại.
“Đừng! Anh đừng nói chuyện khi đi xe, hãy cứ tập trung lái xe đi! Em xin anh đấy.”
“Ờ ừm.” – Bình không hiểu rõ ý nghĩa câu nói cô vừa nói, cô có phần sợ hãi khi nói ra câu ấy. “Đã có chuyện gì xảy ra sao?” – Anh tự hỏi mình.
Cô bước nhẹ nhàng trên cánh đồng cải, đưa tay vuốt nhẹ từng cành, từng cành một. Cảm giác có cả thế giới trong tay. Người ta nói mỗi người đều có một thế giới riêng, nhưng rất ít người có được cả thế giới ấy. Bởi vì họ không nhận ra đâu là thế giới của họ, đâu là thế giới của người khác. Có nhiều người vì mù quáng mà muốn cướp đi thế giới của người khác, kết quả là họ đã đánh mất luôn thế giới riêng của họ. Đối với An, thế giới của cô cách đây hai năm chính là Bình, sau khi Bình ra đi, thế giới riêng của cô là cánh đồng cải – nơi có nỗi đau về Bình. Đã rất lâu rồi, cô trốn tránh thế giới này, cô không phải là kẻ muốn cướp đi thế giới riêng của bất kì ai, nhưng cô lại không biết ai đã cướp đi thế giới của mình. Là thần chết? Là những con đom đóm? Hay là chính cô đã tự chôn vùi nó vào trong những nỗi đau và một vết sẹo?
Con người sinh ra vốn đã biết có thế giới riêng. Đứa trẻ lúc nằm trong bụng mẹ, thế giới riêng của nó chỉ đủ chỗ cho nó hình thành cơ thể. Rồi khi ra ngoài, nó bắt người mẹ phải chịu sự đau đớn tột cùng, thay một thế giới thì phải nếm trải sự đau đớn, nhưng những bà mẹ vĩ đại đã gánh chịu giúp con mình. Sinh ra rồi thì cố gắng cất tiếng khóc thật to để nói rằng nó đã xuất hiện trên thế giới này.
“Em đang nghĩ gì thế?”
“À, em đang ước, nếu có thể nhìn thấy màu của hoa cải trước ngày tận thế thì thật tốt biết mấy.”
“Em tin có ngày tận thế ư?”
“Anh không tin ư?” – An hỏi ngược lại.
“Không, anh không tin.”
“Tại sao?”
“Tin cũng không được gì mà không tin một ngày vẫn cứ trôi qua.”
“Còn em nghĩ khác. Em tin vì em muốn sống trọn vẹn hơn với mỗi ngày cuối cùng của cuộc đời. Và rồi… em sẽ gặp Bình, em sẽ được cùng cậu ấy ở trong thế giới riêng của chúng em.”
“Bình? Là ai?”
“Là người đã vì em mà ra đi mãi mãi…” – An cúi mặt, sự yếu đuối lại xuất hiện, nước mắt bắt đầu rơi.
“Đừng khóc! Bông Cải, em không được khóc!” – Bình bối rối, anh ngồi bên cạnh vỗ về vào vai cô.
“Anh có đang nghĩ em đáng thương không?” – An ngước mặt lên, lau nước mắt.
“Không hề. Thế em có nghĩ cái cây cổ thụ chúng ta đang dựa vào đáng thương không?”
“Không hề. Em thấy nó rất mạnh mẽ, chịu đựng biết bao nỗi đau mà vẫn sống tốt!”
“Anh sẽ không so sánh em với cây, nhưng nếu em nghĩ cái cây này với nhiều vết sẹo là mạnh mẽ thì anh mong em cũng sẽ mạnh mẽ vượt qua được nỗi đau.”
An mỉm cười, nụ cười hòa vào gió.
O0o
“Anh đang ở đâu vậy?”
“Ở đồng cải. Có gì không Quỳnh?”
“Anh đi một mình hay đi với ai?”
“Anh đi với bạn. Em…” – Chưa kịp nói hết, Bình đã nghe tiếng tút dài từ bên kia.
Quỳnh gọi điện và hỏi một cách lạ lùng. Nhưng anh thừa hiểu tính cô nàng, ngang ngạnh, bướng bỉnh. Trước đây Quỳnh không như vậy, cô rất ngoan ngoãn bên anh trai. Lần đầu tiên Bình gặp Quỳnh là trong một buổi đi chơi vào đêm giáng sinh, Quang đã đưa Quỳnh đi cùng. Cô gái hiền lành, chỉ rụt rè đi sau lưng anh trai, giờ đây… Bình thôi không nghĩ về Quỳnh, có lẽ con người ta sẽ có sự thay đổi lớn sau một cú sốc nào đó. Đối với Quỳnh, và cả An cũng thế.
“Về nhé!”
“Vâng! Về ạ.”
Trên trời, mây đen đang kéo đến. An không biết điều này. Cô vẫn cười rất tươi khi ra về cùng với bó hoa cải trên tay. Bình thích hình ảnh này của cô, đẹp vẻ thuần khiết, bộ váy trắng cô đang mặc đã nhuộm lên màu vàng của bông cải, anh tiện tay chụp lại một bức và anh không nhận ra mình cũng đang cười rất hạnh phúc.
“Anh Bình!” – Quỳnh từ xa chạy tới, cô ào đến như một cơn bão.
“Bình? Bình? Bình ở đâu?” – An bối rối, cô tưởng mình nghe nhầm.
“Anh, là anh, anh tên là Bình!”
Anh chưa kịp định thần thì Quỳnh đã lao về phía cô, giựt lấy bó hoa cải rồi đập túi bụi vào cô, không ngớt kêu gào:
“Mày là con hồ ly, ai cho mày đi chung với anh Bình. Ai cho phép mày!...”
“Quỳnh! Em điên rồi. Em làm cái gì vậy?” – Bình giữ Quỳnh lại, anh ôm chặt cô gái vào lòng.
Còn An, cô lần mò khắp người những cánh hoa cải đã tan nát trên nền váy màu trắng. Cô bắt đầu hoảng sợ. Chuyện gì đang diễn ra? Tại sao cô lại bị đánh? Tại sao người con trai lạ đó lại tên là Bình? Tại sao? Cô ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc nức nở.
Trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa nặng trĩu tạt vào mặt cô rát buốt. Cô đưa tay lên, cắn thật mạnh vào cánh tay. Máu, nước mắt, nước mưa hòa vào nhau.
Trong khi đó, một góc của đồng cải.
“Em điên rồi, tại sao em lại đánh cô ấy?”
“Ai bảo cô ta dám cướp người em yêu! Anh là của em, của em thôi!”
“Anh chưa bao giờ là của em. Em chỉ là em gái của anh, không hơn không kém. Em đừng hành động ngu ngốc như thế nữa. Em về đi!”
“Tại sao? Tại sao anh không yêu em?” – Quỳnh gào thét trong tiếng mưa.
Bình không nói gì nữa, anh quay đi, chạy về chỗ An. Nhưng anh thật sự hoảng loạn khi An không còn ngồi đó nữa. Màn đêm đã nuốt chửng mặt trời, một màu đen bao trùm khắp cánh đồng. Anh chạy khắp trên cánh đồng cải, không ngớt gọi tên cô, nhưng nhận lại cũng chỉ là tiếng mưa lạnh lùng, tiếng gió lạnh đến thấu xương.
“Tại sao trong trò chơi mang tên ‘Tình yêu’, kẻ thắng cuộc không phải là kẻ có sức mạnh? Người mình yêu lại không yêu mình. Phải bao nhiêu người yêu đơn phương thì mới có một cặp đôi yêu nhau?”
Hoa cải nát rồi, lòng em buồn man mác.
Mưa rồi sẽ tạnh, nhưng vết thương này ai sẽ trị giúp em?
Anh ra đi rồi, trái tim em tan nát.
Để lại một mảnh đời, cô quạnh với ngàn nỗi đau.
3 ngày.
“Chị ổn rồi chứ?”
An không nói gì, cô giấu khuôn mặt mình vào chú gấu bông thân quen.
“Con gấu có tội tình gì mà chị dùng nó làm khăn lau nước mắt chứ? Nếu cần… em cho chị mượn bờ vai này.”
An ngồi bật dậy, ôm choàng lấy Quân mà khóc. Đêm qua, cô đã tự mò mẫm lên đường cái rồi gọi điện cho Quân đến đón về. Trên cả quãng đường về, cô chỉ biết khóc. Quân hỏi gì cô cũng không nói. Cậu biết chị mình không thích nói chuyện khi đang đi xe trên đường nên dặn lòng về đến nơi sẽ gọi điện hỏi Bình. Sau khi nghe Bình thuật lại đầu đuôi sự việc, Quân mới yên tâm chăm sóc chị, cậu biết chuyện này không phải là lỗi của Bình, chị cậu lại càng không có lỗi. Lỗi là ai? Đó là vì “Định mệnh”.
“Tại sao cuộc đời chị lại toàn nước mắt thế này hả Quân? Chị đã làm gì sai sao? Chị đã bị mù, chị cũng không muốn là gánh nặng của ai cả. Chị cũng không nghĩ mình sẽ cướp của ai đó bất kì thứ gì. Nhưng tại sao…”
“Chị đừng cố tìm câu trả lời cho câu hỏi vô nghĩa đó nữa. Chị chưa bao giờ là gánh nặng của ai cả, dù chị có dựa dẫm vào ai đó thì cũng là do số mệnh của chị và do định mệnh của người đó với chị mà thôi.”
“Có thật là vậy không?”
“Chị đợi em chút xíu, em có điện thoại.”
“…”
“Anh Bình muốn gặp chị. Chị…”
“Không! Chị không muốn gặp kẻ dối trá đó. Anh ta đã nói dối chị. Anh ta không cho chị biết tên của anh ta, anh ta là kẻ xấu xa… chị không gặp…” – An nói trong nước mắt.
“Nhưng…”
“Em ra ngoài đi, chị muốn nghỉ ngơi.”
O0o
Bình ngồi trong căn phòng lab, những bức ảnh anh chụp hoa cải, chụp An… đã bị Quỳnh xé nát và vứt tung khắp phòng. Đêm qua, sau khi nhận được điện thoại của Quân, anh đã bình tĩnh và đi về, dĩ nhiên là chở theo Quỳnh. Anh rời phòng lab, bước lại gần ghế sofa – nơi Quỳnh đang ngủ.