Old school Swatch Watches
Cô ấy là ca sĩ

Cô ấy là ca sĩ

Tác giả: Sưu Tầm

Cô ấy là ca sĩ

.


Tôi đứng nép vào trong bếp tránh mặt.


Họ cãi vã.


- Em muốn lấy lại những đoạn phim.


- Thì em lấy đi!


- Anh còn giấu, hôm trước em lấy nhưng em nhớ là còn nữa. Anh để đâu?


- Em đi mà tìm.


Vivian bắt đầu khóc rống lên như một con bò điên. Cô ta ngã rụp xuống như 1 con rồ (Đó là những gì mà tôi cảm nhận thấy). Anh ấy lại gần đỡ cô ta dậy:


- Em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh đã để em lấy hết rồi. Dù sao đó cũng là kỷ niệm. Anh không muốn xoá. Nhưng em đã quyết, anh không cản em....


- Nếu như anh có thể lo cho em, thì em đâu đến mức phải ra nông nỗi này. Em chỉ làm nghề này 1, 2 năm nữa thôi... Em muốn nghỉ ngơi... em muốn...


Cô ta cứ i ỉ khóc, tường thuật về cái công sức vất vả của sự đa đoan trong nghề. Cô ta nói cứ như thể, cô ta đi làm đĩ chứ chẳng phải là làm ca sĩ không bằng. Tôi không hiểu thế nào là một, hai năm sẽ bỏ? Càng không hiểu cô ta nói "ra nông nỗi này" là ra sao? Có phải là tại bài báo yêu thằng Tuấn pêđê không?


Nhưng tôi thấy... cô ta thật giả tạo.


Chuông điện thoại reo lên giai điệu quê mùa của bài nhạc sến mà cô ta thể hiện, đang là "hit" rất "hot" hiện nay. Cô ta nghe máy: "Anh à, ừ ừ, em qua anh, muahz"


Dập máy, cô ta quay sang anh: "Em xin lỗi. Em yêu anh. Em tin anh. Em phải đi đây! Sáng mai em sẽ qua với anh...đêm nay em diễn rồi. Mai, ở nhà nhé!"


Anh lau nước mắt cho cô ta, mở cửa và hôn nhẹ lên trán....


***


Đóng cửa, tôi cặm cụi lau sàn.


- Em thấy anh có ngu không?


- Dạ, gì ạ? Anh gọi em? – Tôi giả vờ ko hiểu câu hỏi. Coi như mình là kẻ chẳng biết và chẳng nhìn thấy gì, có phải hay hơn không?


- Việc lúc nãy – Anh nói lửng lơ và mở tủ lạnh, lấy một lon Heiniken....


- Em thấy... bình thường.


Anh ngạc nhiên quay sang tôi nhìn: "Bình thường là sao?"


- Chắc anh phải yêu chị ấy lắm. Chị ấy thật đẹp.


- Trước đây, cô ta không đẹp lắm. Sửa nhiều.


- Chắc anh phải yêu chị ý nhiều cho dù chị ý sửa nhiều... – Tôi nói hơi e dè, vì sợ mình phát biểu điều gì sai trái lắm...


Anh cười phá lên:


- Cô ấy sửa được cả tình yêu từ nhiều xuống ít cơ mà.


- Và anh đã chấp nhận – Tôi buột miệng.


Anh im lặng.


Tôi hiểu những cái giá phải trả phía sau anh đèn sân khấu. Tôi học thanh nhạc vì có năng khiếu chứ ko phải bởi yêu nghề ca hát. Mẹ tôi trước đây, là một ca sĩ khá nổi, bây giờ, vẫn thế....đối với những người ở tuổi trung niên.


Mẹ tôi đã đánh đổi. Đánh đổi bố tôi để lấy những mối quan hệ dài hơn trên sân khấu.


Bố tôi không giữ lại.


Gia đình tôi thảm bại với cái hạnh phúc ba người. Nhưng tôi chỉ cười, không thấy đau đớn lắm.


Hôm nay, tôi nhìn  người đàn ông này. Có vẻ anh ta đang rất đau đớn. Anh ta ko giống như bố tôi. Có vẻ như anh ta chấp nhận trao người yêu mình vào tay kẻ khác vì cô ấy muốn vậy. Nhưng về phía bản thân mình, anh ta vẫn rất chung thuỷ đợi chờ.


Bất giác, tôi buột miệng:


- Chị ấy thật hạnh phúc!


Anh ấy khóc.


Tôi lúng túng... ko biết phải làm gì.


***


4. Ba và Phim


Mấy ngày sau, tôi lên phim trường và gặp cô thanh niên xung kích tóc nâu môi đỏ. Cô ta diễn xuất thật quá tệ. Một cảnh phải quay lại bao nhiêu lần, tôi cũng không thể nào đếm xuể được.


Tôi bực mình khi thấy bố quá dễ dại với con mẹ diễn viên tệ hại này. Tôi nói với ông:


- Sao ba lại để Vivian lên phim mà loè loẹt như cá vàng thế kia? Chẳng đúng với tạo hình gì cả.


Ba tôi cười. Không nói gì.


Phim nhà nước!


Tôi lầm bầm...