Polaroid
Cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đấy!

Cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đấy!

Tác giả: Sưu Tầm

Cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đấy!

Một lúc sau Linh lấy lại cân bằng và nhắn tin cho Lâm "cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đấy", thằng bạn nhắn tin bằng một dấu hỏi...


***


- Này, cái kẹo cam cho ông, còn dâu là của tui


- Nhưng tui thích dâu mà


- Không


Linh bỏ tọt viên kẹo vào miệng mặc kệ cho Lâm nhăn nhó. Hai đứa lớn lên cùng nhau nên có gì phải ngại chứ, trước nay Lâm luôn nhường cho Linh mặc kệ cho Linh có đấm có cào xé thế nào thì Lâm cũng mỉm cười thôi. Cô bé hàng xóm với đôi mắt đen láy khóc ướt nhòe vì mẹ đi chợ về muộn, từ ấn tượng ban đầu đó, Lâm luôn nghĩ mình có trách nhiệm bảo vệ Linh.


- Con hâm, định thi vào trường nào?


- Nghệ thuật, ước mơ của tui là trở thành một diễn viên nổi tiếng mà, hihi, lúc ấy à, cho ông chữ ký bán lấy tiền


- Tui phải xa bà sao?


- Ờ há!


Lâm nắm chặt tay lại để ngăn lại sự ngăn cản của mình, cậu chỉ sợ cô bạn ngây thơ của mình sẽ biến mất vào một ngày nào đó. Chỉ trong tích tắc thôi, bởi vì ngày tốt nghiệp những năm tháng học trò sắp đến gần.


Cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đấy!


- Lâm Lâm Lâm, ông thi vào trường nào?


Thằng Tuấn gay rất hứng thú với Lâm, dù Lâm từ chối tình cảm của Tuấn nhưng có vẻ Tuấn thích kiểu đẹp trai, à mà không, đẹp gái không bằng chai mặt.


- Ngoại thương, bỏ tao ra mày, ghê quá!


- Tui phải ôm ông, tui sắp xa ông rồi, tui thi nghệ thuật với con Linh đó


- Ờ, ông làm diễn viên được đó – Linh ngồi trên bàn, đung đưa chân – Sau này nếu nổi tiếng, chúng ta sẽ cùng nhau làm một bộ phim hoành tráng


- Tui không cần bà, tui cần Lâm thôi – Tuấn chu chu môi khiến Lâm suýt nữa té khỏi ghế


- Bỏ ra mày, ghê quáaaaa


Rồi mùa thi đến nhanh, thời gian vốn không chờ đợi ai bao giờ, cô cậu học trò ngày nào còn áo trắng tinh khôi đến trường trong mỗi buổi sáng sương sớm giờ đây trưởng thành hơn và bước nhanh vào cánh cửa đại học. Linh hít một hơi thật sâu trước khi đặt chân vào ngôi trường cô mơ ước, giờ đây cô sẽ phải xa gia đình, xa cậu bạn thân ngày nào cũng đèo cô tới trường.


- Mình phải tự lập thôi – Tự nhủ vậy Linh đứng hiên ngang giơ tay chữ V cao trên đầu.


Tụi sinh viên cùng trường ngơ ngác nhìn, « thôi kệ, nếu xấu hổ thì không phải là mình », cô nghĩ thầm trong bụng rồi tận hưởng cảm giác từ từ đến gần môi trường mới, bỗng....


- Nước sôi, nước sôi, tránh ra con Linh xấu xí


- A, gì vậy? ông...


- Ờ, tui yêu bà, vì bà là người duy nhất yêu tui trong cái môi trường lạ hoắc này – Thằng Tuấn ôm chầm lấy Linh


- Xê ra, ghê quá


2 đứa khoác vai nhau cười cười mãn nguyện, ừ thì chúng ta hoàn thành giấc mơ Đại Học rồi đấy. Tuổi trẻ vốn ấp ủ những ước mơ những mục đích, giờ đây khi ta hoàn thành chặng đường đầu tiên của thử thách, ta sẽ cảm thấy như mình đang mơ, một giấc mơ mà cứ sợ nhắm mắt rồi mở mắt sẽ tỉnh và không tồn tại nữa.


Dù xa nhà nhưng Linh luôn có thói quen gọi về gia đình vào buổi tối, còn nhắn tin cho cậu bạn thân – Lâm vào mỗi lúc rảnh, những người xa xôi nhưng trái tim luôn hướng về Linh. Có lẽ trong mắt mọi người Linh còn bé lắm.


- Hôm nay bà thế nào.


- Chán lắm, ở đây không có ai thương tui bằng ông đâu


- Sao vậy bà?


- Ờ, tui buồn


- Sao?


- Chẳng biết, tui vào học đây, nhắn tin sau nha


Linh bỏ tọt điện thoại vào trong túi xách, uể oải bước vào giảng đường, hôm nay Linh được học kỹ thuật biểu diễn, diễn xuất trước ống kính. Nghĩ lại đôi khi cũng hài, vốn dĩ ở đời con người ta diễn xuất với nhau quá nhiều rồi mà, đôi khi đứng trước ống kính lại ra thêm một con người khác nữa, vậy con người thật của mình ở đâu. Linh lắc đầu nguầy nguầy và cười thầm.


Hôm nay Linh được ra chủ đề đóng vai một cô gái đau khổ vì mối tình đầu. Ừ, nghe có vẻ dễ đấy nhưng đối với đứa chưa biết gì cái gọi là yêu như Linh thì không dễ dàng tẹo nào. Chợt, nó nảy ra ý tưởng, nghĩ tới cảnh thằng Lâm bị tai nạn, biết là tàn ác thật nhưng bạn khác giới trừ thằng Tuấn gay thì chỉ có Lâm khiến nó đau khổ nếu cậu ấy gặp chuyện. Một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má, Linh cảm thấy Lâm đang chới với tay để nắm lấy tay nó, nụ cười cậu ấy thật buồn, rồi lần này cậu ấy lịm dần lịm dần, bàn tay buông thõng, Linh khóc nấc lên. Cả lớp vỗ tay rần rần, cô giáo gật gù nhận xét tỏ vẻ hài lòng, cuối lớp thằng Tuấn nhảy câng câng như thể chính nó là người được khen. Một lúc sau Linh lấy lại cân bằng và nhắn tin cho Lâm "cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đấy", thằng bạn nhắn tin bằng một dấu hỏi. Linh mỉm cười và cất điện thoại đi.


Đang nằm lim dim mắt ở trong căn tin thì một hơi lạnh phả vào mặt, cứ nghĩ là thằng Tuấn đùa nên Linh cứ xua xua tay tỏ vẻ không hài lòng.


- Em diễn hay lắm


Một giọng nam lạ hoắc, giật mình mở mắt là Hưng, tiền bối của Linh, là ngôi sao của trường. Hưng nổi tiếng là một trong những sinh viên có tiềm năng, dù chỉ đang đi học thôi nhưng anh đã nắm khá nhiều vai diễn trên truyền hình. Hẳn nhiên được Hưng mời một lon Coca mát lạnh giữa trưa hè oi bức thì không phải là cLâmện đùa.


- Anh ấn tượng về em đấy, em có học diễn xuất từ bé rồi à?


- Không ạ, chỉ là em may mắn thôi


- Một cô gái vừa xinh đẹp lại có thể diễn xuất tốt, anh nghĩ may mắn không đủ đáp ứng thế đâu.


Hưng nhoẻn miệng cười, "Hưng đẹp trai thật, thảo nào" – Linh thầm nghĩ sau khi say vào nụ cười của Hưng và 2 má đỏ bừng.


- Ngày mai có xuất chiếu phim của một tiền bối trường mình, em đi xem với anh nhé.


- Em...


- Đi để học hỏi kinh nghiệm


- Dạ vâng


- Ok, khuôn viên đài phun nước trường mình vào 7h tối nhé.


Hưng nháy mắt bỏ đi, tim Linh còn đập thình thịch, chỉ sợ anh ấy nghe thấy thôi.


- Cái gì? Ông Hưng hẹn bà sao?


- Ừ, tui nên chọn cái váy nào nhỉ - Linh nhờ Tuấn tư vấn cho quả ngày mai, Tuấn có con mắt thẩm mỹ khá tốt.


- Sao tui thấy nghi nghi


- Ông chỉ vớ vẩn, đừng ghen với tui


- Tui chỉ nói vậy thôi mà, cảm giác của một người có khả năng đặc biệt – Tuấn búng tay tỏ vẻ hiểu biết.


- Còn tui cảm giác anh Hưng là người tốt, ok?


- Ờ, ok, váy màu xanh biển đó đi


Tuấn vốn dĩ là bạn cùng lớp trước kia, bây giờ cũng học chung một lớp nên Linh thường đi với Tuấn chứ bản thân cô chỉ có mỗi Lâm là thằng bạn duy nhất hiểu mình. Trời đã về khuya, Linh nhìn lên bầu trời sao, bất giác nghĩ đến thằng bạn, cô bấm số.


- Ông ngủ chưa


- Vẫn chưa, đang làm bài tập lớn, sao thế?


- Mai tui đi xem phim.


- Với ai?


- Một anh khóa trên


Đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc


- Bà coi đừng thức khuya, mai còn đi học


- Ông nói chuyện với tui đi, tui buồn


Vẫn là như thế, bất kể có bận rộn như thế nào nhưng chỉ cần Linh nói « buồn » thì Lâm vẫn kiên nhẫn ngồi nói chuyện với cô, có lẽ sự bên cạnh của Lâm là hiển nhiên nên Linh cũng không có suy nghĩ nhiều. Hai đứa nói chuyện liên tù tì đến 3h sáng thì Linh cảm thấy buồn ngủ, có chút áy náy vì giờ đây Lâm vẫn phải tiếp tục thức để làm bài tập, nhưng đành chịu thôi vậy, Linh vốn vô tư và ít quý trọng những thứ mình đang có.


7h tối hôm sau


Tối nay Linh diện cái váy màu xanh nhạt, đứng chờ Hưng ở chỗ hẹn, Hưng đến rồi, nhìn từ xa anh lấp lánh như một hoàng tử, tuy không phải là buổi hẹn hò như các cặp đôi nhưng cũng khiến Linh lâng lâng.


Chuông điện thoại reo, là của Lâm, Linh ấn lướt qua phím đỏ, thôi kệ cậu ấy vậy


Rạp chiếu phim tối om, nhưng tim Linh cứ đập thình thịch, thi thoảng lại liếc qua nhìn Hưng, anh ấy nhìn nghiêng cũng thật bảnh, nói chung là cô bắt đầu cảm thấy thích Hưng, mà còn nhiều nữa là đằng khác.


Bàn tay Hưng rón rén chạm nhẹ bàn tay Linh, thoạt đầu cô rụt tay lại nhưng sau đó Hưng chủ động nắm chặt hơn, lần này Linh để im và cảm thấy nóng ran ở mặt. Mùi tóc thơm của Hưng tựa nhẹ vào vai Linh « anh hơi mệt, em để yên vậy đi », chỉ vì câu nói đó thôi mà Linh cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.


Về đến nhà Linh cảm thấy vui không tả được, cô nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, tin nhắn đến là của Hưng


- Anh đã về tới nhà


- Cám ơn anh vì bộ phim rất hay tối nay


- Anh gọi cho em nhé


- Vâng


Vừa nhắn xong tin thì điện thoại gọi tới của Lâm, lần này Linh cũng nhấn phím bận


Rồi cuộc gọi mong đợi của Linh cũng tới, là của Hưng, 2 người nói chuyện liên tu bất tận, có lẽ cô quên mất cô đang dần quên đi cậu bạn thân mà tối nào cũng trò chuyện.


- Nghe đồn bà đang hẹn hò với Hưng


- Ờ


- Tui không thích


- Sao?


- Còn Lâm?


- Ơ hay, tui đâu có thích Lâm, cậu ấy chỉ là bạn thân


- Nhưng nó thích bà


- Cám ơn, không có đâu


- Tui thề


- Tui yêu Hưng


- Ờ, vậy thôi, tui chỉ nói bà nên tìm hiểu kỹ trước khi nói yêu ha!


Mặc kệ thằng Tuấn đang nói, Linh tức giận đứng dậy cầm dĩa cơm bỏ đi nhưng vẫn còn nghe giọng nói thằng Tuấn vọng lại


- Đã chọn thì đừng hối hận nghen!


Hôm nay, Hưng hẹn Linh đi công viên chơi, 2 đứa chơi trò cảm giác mạnh và Linh tỏ ra vô cùng thích thú. Điện thoại đổ dồn, lại là của Lâm, lần này Linh không bấm nút bận và chợt nhớ lời thằng Tuấn nói sáng nay.


- Alô


- Lâu rồi bà không liên lạc với tui đấy nhé


- Có quan trọng không?


Tiếng im lặng từ đầu dây bên kia, rồi cô nghe tiếng thở dài


- Ông...tui...xin lỗi, tui đang hẹn hò


- Ờ, tui hiểu


- Ông...đừng thích tui


- Tui biết rồi, con hâm! – giọng Lâm nhẹ tênh như kiểu cơn gió thoảng qua


- Tui cúp máy nha, bà đi chơi đi


- Ừ!


Linh chẳng tần ngần được lâu vì bàn tay ấm nóng của Hưng, cô nhìn Hưng ánh mắt lấp lánh. Rồi ai cũng trưởng thành và tự bước đi trên con đường của mình, trong chuyện tình cảm nam nữ không thể gượng ép được. Rồi cũng đến lúc Lâm có người con gái của riêng mình thôi mà, vậy nên cô cũng cần có người con trai yêu cô và cô cũng yêu để được ở bên nhau.


Về đến tối, Hưng đưa Linh về trước cửa nhà, nắm chặt tay nhau Hưng nhìn xoáy vào Linh, môi chạm môi, Linh đang nhắm mắt tận hưởng nụ hôn đầu. Hưng đi rồi, Linh còn vẫy tay theo nhìn.


- Vui ha!


- Ông tới đây làm gì


- Tui đang điều tra tiểu sử lão Hưng, lão đó cũng không đơn giản đâu nhé


- Tui không quan tâm quá khứ của anh ấy


- Bà điên rồi


- Tui tin anh ấy, ai cũng có lúc phải sai thôi, ông tưởng ông đúng hoàn toàn sao


- Thôi, tui không nói với bà nữa


Thằng Tuấn hậm hực bỏ đi, chưa đầy 30 phút sau là điện thoại của Lâm


- Xin lỗi vì gọi bà giờ này


Câu mở đầu như người xa lạ của Lâm khiến Linh chột dạ, phải chăng Linh đã quá bỏ quên thằng bạn của mình


- Ông nói khách sáo gì thế nữa


- Bà đang hẹn hò với ngôi sao à?


- Ừm...


- Bà tìm hiểu kỹ chưa


- Ông nghe thằng Tuấn nói gì hả? thôi đi, tui đang mệt.


Linh tắt máy đột ngột, con gái khi yêu sẽ có lúc ẩm ương nhưng giờ đây khi nghe ai đó nói về Hưng là cô trở nên cáu gắt và khó chịu. Kể cả Lâm.


Hôm nay sân trường ngập nắng, không khí thoải mái cộng với nụ hôn đầu ngày hôm qua khiến Linh cảm thấy lâng lâng và ngập tràn hạnh phúc. Nhưng có vẻ cảm giác đó không kéo dài được lâu khi cô thấy bao nhiêu ánh mắt đang soi mói và dò xét cô. Thậm chí cô còn thấy một vài người cười cô khinh khỉnh. Cái quái gì đang xảy ra? Cô thấy thằng Tuấn đi ngang, cô nhoẻn miệng cười thì nó lướt qua cô như thể cô là loại không khí trước mặt nó, à không, chả là gì, ít ra thì thằng Tuấn cũng cần không khí để thở.


- Nghe bảo cô hẹn hò với anh Hưng


- ....


- Rồi cô cũng sẽ có kết quả như Mai Anh thôi


Một cô gái đi ngang nói như thể cô biết được Mai Anh là ai? Mai Anh là ai? Là ai? Câu hỏi đó cứ xoay mòng mòng quanh đầu của Linh.


Tối nay Linh mời Hưng đến ăn cơm cùng mình, cô cũng chuẩn bị tinh thần sẽ hỏi Hưng rất nhiều, về sự nghi ngờ của thằng Tuấn và về Mai Anh. Hưng đến rồi, tay anh ấy cầm một bó hoa tươi. Đập tan mọi nghi ngờ, Linh nhoẻn miệng cười hạnh phúc.


- Tối nay em thật đẹp Linh à


- Xì, anh được cái nịnh em


Rồi Hưng ôm lấy eo cô, hôn nồng nhiệt, rồi đè cô về phía tường, có vẻ Hưng không chịu dừng lại, cô bắt đầu kháng cự và sợ hãi.


- Em...không yêu anh sao?


- Không phải lúc này, em chưa muốn


Bất chấp mọi kháng cự của Linh, Hưng bắt đầu dùng vũ lực thì Linh bắt đầu cảm thấy 2 tay đau rát bởi đôi bàn tay nắm chặt của Hưng.


- Đồ khốn nạn


Là giọng nói quen thuộc, là của Lâm, Lâm lao đến đấm Hưng, thằng Tuấn xuýt xoa đỡ Linh xem cô có bị làm sao không.


- Tui đã bảo bà phải cẩn thận loại người đó.