Teya Salat
Bởi vì có anh

Bởi vì có anh

Tác giả: Sưu Tầm

Bởi vì có anh

(Admin - "Rồi sẽ qua hết, phải không?")


Có đôi khi yêu thương không cần đến lời nói. Cô thật hạnh phúc khi được gặp anh, quen biết anh, yêu anh và được anh yêu...


***


- Sẽ trễ xe bus mất nếu con còn không nhanh đi - Bà Tâm thở dài nhắc khẽ


Lam ngẩng đầu lên mỉm cười tay vẫn không ngừng lại :


- Vâng, con xong ngay rồi đây mẹ.


Cô cắt nốt chiếc móng tay cuối cùng cho anh rồi nhanh chóng thu dọn, nhét mọi thứ cần thiết vào balo, Lam cúi xuống hôn nhẹ lên cằm anh giờ đã không còn những sợi râu lưa thưa đáng ghét:


- Em phải đi rồi nhưng tối em sẽ lại vào và tắm cho anh. Anh bắt đầu bốc mùi rồi đấy^.^


Nói rồi cô ôm tạm biệt bà Tâm rồi phóng vụt đi. Hôm nay Lam có buổi thuyết trình trước giáo sư nhưng nếu cô đến chậm thì không giám nghĩ cũng biết trước kết quả. Bà Tâm mỉm cười nhìn theo bóng cô khuất sau hàng cây thông bệnh viện. Hai năm trước, lần đầu tiên Khang đưa cô về ra mắt gia đình, ấn tượng của bà là một cô bé trông vẫn còn non nớt. Khoảng cách sáu tuổi giữa hai người khiến cô càng thêm bé nhỏ khi đứng cạnh Khang, cô lúng túng, vụng về khi đứng bếp và thỉnh thoảng lại gửi tia nhìn cầu cứu về phía con trai bà. Không chỉ vậy, Lam vẫn còn là sinh viên, hoàn cảnh gia đình lại không tương xứng.Tất cả đều được bà thu vào tầm mắt và tổng kết thành một cái lắc đầu không ưng thuận.


Nhưng nhớ lại cái ngày định mệnh ấy, bà Tâm vẫn không khỏi run lên. Hai tay bà vô thức nắm chặt lại bởi đó là cơn ác mộng mà không bao giờ bà có thể quên. Con trai bà nằm đó, mắt nhắm nghiền, máu ứa ra từ vô số vết thương, thấm đẫm lên chiếc ga trải giường. Bà ngất lịm đi, khi tỉnh lại, đã là ngày hôm sau. Khang vẫn đang được cấp cứu, cơ hội sống chỉ là 8%. Mọi thứ xung quanh bà hoàn toàn sụp đổ. Chồng bà đã ra đi vì một cơn đau tim, nếu mất thêm thằng bé bà sẽ chẳng còn gì. Và rồi Lam ở đó, cô bé đến, thốc bà đứng lên theo mọi nghĩa, giúp bà nhìn thấy được dù chỉ còn chút hy vọng bà cũng phải cố gắng. Hai hôm sau, Khang được chuyển sang phòng cấp cứu tích cực, căn phòng mà người vừa mới đây thôi còn nằm cạnh đó thì lúc sau đã phải đau đớn rút đi ống thở. Sự sống trở nên thật mong manh, nhưng bà đã học được cách mỉm cười và chấp nhận.


Tiến lại gần phía giường bệnh, bà Tâm chỉnh sửa lại góc chăn dù đã hơn một tháng trôi qua ngoài những lúc bà và Lam chăm sóc cho Khang, hoàn toàn không có dấu hiệu dịch chuyển của người nằm phía dưới. Lam như một con thoi chạy không ngừng nghỉ giữa bệnh viện, nhà và đến trường để hoàn thành khóa luận tốt nghiệp. Cô bé trông thật yếu đuối ấy hóa ra lại mạnh mẽ đến nhường nào.


Bởi vì có anh


******


17h05', 31 tháng 5


Hôm nay lúc mình đấm lưng, hình như hơi quá tay, hàng lông mày của anh khẽ nhăn lại. Anh vẫn ăn bằng ống xông, nhìn mấy cô nàng diều dưỡng thực tập làm tay chân lóng ngóng mà sốt ruột không chịu nổi. Anh hẳn là đau lắm. Bác sĩ nói, với tình trạng của anh, nhiều trường hợp cần đến 5 tháng hoặc cũng có thể là hơn nữa mới tỉnh lại. Nhưng có sao đâu anh nhỉ, chỉ cần còn hi vọng, nếu anh cần thời gian, em sẽ cho anh sự kiên nhẫn, chỉ cần...anh đừng rời xa em.


Lam dừng bút rồi gạch mực thật đậm đè lên dòng cuối cùng. Cô gấp quyển nhật ký ngày bệnh của anh lại:


- Nào để em lật người cho anh. Nằm mãi như thế anh chắc chắn rât mỏi rồi


Cô vừa đấm vừa nói không thôi. Cô phát hiện ra gần đây cô rất thích nói, nói nhiều đến mức khiến bạn bè cũng phải ngạc nhiên:


- Đợt này nhóm em được phân công tìm hiểu về sự thay đổi môi trường từ sau năm 45, anh không biết đã có sự khác biệt lớn đến thế nào trong gần 70 năm đâu –Cô xoay người anh lại và tiếp tục đấm. Qúa nhiều việc phải làm nhưng anh tin được không, mọi người đều rệu rã, không một chút tinh thần dành cho nhóm. Thực ra em cũng không quá ngạc nhiên- cô thở dài- vì ngoài bài luận chung mỗi người còn có bài luận cá nhân mà thang điểm lại là 3- 7, liệu có thể trách ai được chứ?!- Lam dừng lại, cảm nhận một cơn đau nhói phía bả vai. Gần đây những cơn đau này đến nhiều hơn và hành hạ cô lâu hơn trước


- Mà hôm qua lúc đi ngang chợ em nhìn thấy đôi móc khóa rất xinh. Chiếc móc cũ em nhỡ đánh rơi nên mình đeo cái mới nhé - Khang khẽ rên lên. Anh bắt đầu phản ứng lại với những mũi tiêm và mỗi lần ăn qua đường ống bằng những tiếng rên khe khẽ. Dù bác sĩ đã nói đó là những phản xạ bình thường của cơ thể ngay cả khi hôn mê nhưng những thay đổi dù nhỏ nhất của anh cũng khiến cô vui đến biết nhường nào – Em biết là anh không thích vì chúng trông quá con nít so với anh, số lần anh than phiền đã không thể nhớ, nhưng không quan trọng, em thích là được.


Rồi cô kể cho anh chuyện bệnh nhân giường bên cạnh tối hôm qua la hét như thế nào, về cô bác sĩ chăm sóc khu giường anh vừa kết hôn, chuyện cô phát hiện ra nhà ăn trong bệnh viện hóa ra cũng không quá tệ....


Thời gian cứ thế chầm chậm giữa hai người, tích tắc trôi qua từng giây để rồi nhanh chóng lại kết thúc một ngày nhanh chóng.


*******


Khang cử động ngón tay. Một cơn đau buốt lan ra khắp cơ thể. Anh tự hỏi mình đang ở đâu. Anh thấy mình đang trôi nổi, bồng bềnh giữa không gian xung quanh chỉ một màu đen. Dường như thời gian đã rất lâu...


Rồi anh nghe thấy một giọng nói, trầm nhưng luôn vui vẻ. Là một cô gái? Anh không hiểu cô nói gì nhưng nó là thứ âm thanh duy nhất trong thế giới tĩnh lặng của anh. Giọng nói ấy trở thành sợi dây ánh sáng dẫn anh đến một cánh cửa. Mọi thứ dần trở nên thật hơn. Trơn láng, mềm mại...Anh đang nằm trên tấm ga giường? Không khí xung quanh thật mát lạnh. Anh tham lam hít thở nhưng như có hòn đá đè nặng lên khiến ngực anh đau đớn. Cô vẫn đang nói. Anh bắt đầu hiểu cô đang nói về điều gì. Mẹ? Giường bệnh? Uống thuốc? Đồ án? Bác sĩ?.... Hàng ngàn hình ảnh như thác lũ đổ xuống ào ạt khiến đầu anh như muốn nổ tung. Anh gồng người lên, cảm giác từng dòng máu rần rật chảy, các thớ cơ xoắn lại, cuốn anh trong cơn nghiền thèm khát của nó. Cánh cửa vỡ tung!!


********


Cuộc sống của Lam dần trở lại quỹ đạo. Nhớ lại, khi nghe mẹ báo tin, cô thậm chí còn không tin vào tai mình. Cô bắt xe vội vàng vào bệnh viện mà thậm chí còn quên mang tiền để trả taxi. Khi cuối cùng đã có thể bước vào phòng, mọi người đang ồn ào bỗng im bặt quay sang nhìn cô chăm chú. Tim cô đập thình thịch, hai tai nóng ran vì hồi hộp.Cô bước đến cạnh anh. Vẫn là đôi mắt màu nâu dịu dàng ấy giờ đang nhìn cô chăm chú:


- Lam...Em gầy quá!!


Tim cô vỡ òa ra vì sung sướng. Cô quỳ xuống cạnh giường, vùi mặt vào tay anh rồi nghẹn ngào khóc. Là anh!! Anh đã sống, trở lại và hơn hết, anh đã không quên cô.


Cô vẫn chạy qua lại vừa làm bài luận, vừa để chăm sóc mẹ và anh. Hai tuân trôi qua, sức khỏe của anh hồi phục nhanh chóng đến bác sĩ cũng phải kinh ngạc. Dù vậy, chấn thương quá nặng, nó để lại di chứng khiến anh bị rối loạn cử chỉ và ngôn ngữ. Ban đầu, thay vì diễn đạt ý của mình, anh chỉ lặp lại những câu xuất hiện ngay trên vỏ não hoặc là những câu đối thoại ngắn anh nghe và ghi nhớ. Phải mất một thời gian để cô hiểu được "mấy vòng rồi?.." nghĩa là anh muốn hỏi về thời gian, hoặc số lượng nào đó.


Khang thường tỉnh giấc vào mỗi nửa đêm, mồ hôi ướt đẫm cả vạt áo. Những lúc ấy cô sẽ thay áo và lau người cho anh. Vì ở phòng bệnh riêng nên hai người sẽ thắp đèn, nói chuyện đến khi anh thiếp đi vì mệt mỏi. Dù vậy, buổi sáng anh thường thức dậy trước cô, yên lặng và ngắm nhìn cô ngủ.


Anh đưa tay vuốt mái tóc cô nhưng tay run lên theo phản xạ. Sợ làm cô tình giấc, anh lùi người vào sâu hơn bên trong.