Bầu trời sao
Bầu trời sao
Tối hôm đó, Nhi không ngủ được. Nhi ôm theo cái gối, gõ cửa phòng bố mẹ. Bố Nhi chẳng ngạc nhiên lắm khi thấy Nhi ôm gối sang đòi ngủ với mẹ. Dạo này, việc Nhi "nhõng nhẽo" như thế diễn ra thường xuyên nên bố chỉ cười rồi cốc đầu Nhi một cái rõ đau. Nhi kể với mẹ hết mọi chuyện, chẳng thấy mẹ cho Nhi lời khuyên nào, chỉ thấy mẹ trêu Nhi thôi. Mẹ bảo con gái thích người ta rồi. Nhi hỏi người ta đó có thích Nhi không, mẹ bảo có rồi giục con gái đi ngủ. Nhi hỏi Nhi nói cho người ta biết tình cảm của Nhi được không, mẹ véo má Nhi, bảo Nhi tập trung cho việc học đi. Nhi hỏi vậy nếu người ta nói tình cảm của người ta cho Nhi biết thì làm thế nào, mẹ im lặng. Rồi mẹ ôm Nhi vào lòng, bảo Nhi hãy làm theo trái tim mình, đừng cân nhắc, đừng đong đếm, đừng gượng ép.
Cho nên, băng qua mọi lý lẽ đang giăng bối rời của lý trí, đầu năm lớp 12, Nhi nhận lời tỏ tình của Khánh. Nhi đối mặt với tương lai bằng sự chân thật của trái tim, dù rằng Nhi không biết quyết định đó phải chăng là một sự ích kỷ....
Hai năm trước...
8.
Khánh chạy như bay sang nhà Nhi. Tới nơi, Khánh thấy một chiếc xe tải của dịch vụ chuyển nhà đang đậu trước cổng. Nhi chuyển nhà đột ngột, chuyển trường đột ngột mà không hề nói gì với Khánh. Nếu không phải chị Phương từ Thụy Sỹ gọi về báo với Khánh thì Khánh cũng chẳng hay biết gì. Có lẽ sớm mai Khánh vẫn sẽ đến nhà đón Nhi đi học để rồi chỉ thấy một ngôi nhà trống rỗng, trống rỗng như trái tim Khánh. Khánh dừng lại trước cổng, hơi cúi người để lấy lại nhịp thở thì Nhi xuất hiện. Mái tóc dài buông xõa như bao lần Khánh vẫn thấy, chiếc kẹp tóc hình ngôi sao Khánh tặng lấp lánh trong ánh nắng. Nhi đang ôm một thùng cacton to để chuyển lên xe. Thấy Khánh, Nhi khựng lại. Nhân viên của công ty chuyển nhà tinh ý, chạy tới đón lấy cái thùng trong tay Nhi. Nhi vội vã quay lưng, bước nhanh. Nhưng chưa đi được ba bước, Khánh đã nắm chặt tay, kéo Nhi lại.
- Sao không nói với Khánh? - Giọng Khánh chứa đựng sự tức giận và nỗi thất vọng tràn trề. Nhi im lặng, tay Khánh vẫn đang nắm chặt tay Nhi, rất chặt, cứ như sợ chỉ một giây lơ là thì Nhi sẽ vụt mất khỏi tầm mắt của Khánh.
- Sao không trả lời? Nhi nói tặng quà cho Khánh mà. Sao không cho Khánh chờ Nhi? - Tay Khánh càng siết chặt tay Nhi. Nhi đau lắm, không phải đau ở cổ tay mà ở tim.
- Xin lỗi. - Nhi chỉ nói được đúng hai từ ấy. Dùng hết sức giật mạnh tay mình khỏi tay Khánh, Nhi bước vào nhà. Sau lưng Nhi, Khánh vẫn đứng im, .... Có lẽ sự tổn thương quá lớn khiến Khánh không thể có bất cứ một phản ứng nào. Tại sao chuyện lớn như thế mà Nhi không cho Khánh biết, tại sao Nhi lại trở nên xa cách như vậy....Hàng loạt từ "tại sao" ùa vào đầu Khánh.
Nhi đóng sầm cánh cửa. Tiếng động lớn khiến bà và bố mẹ Nhi giật mình, vội chạy xuống cầu thang. Đôi tay Nhi run lên, bấu chặt vào khóa cửa, trái tim Nhi run rẩy trước những lo sợ. Làm sao Khánh biết được Nhi chuyển nhà, hình như Khánh chưa biết nguyên nhân. Nhi định khi nào rời khỏi sẽ nhắn tin báo lại với Khánh và nói hết mọi việc cho Khánh biết. Không sớm thì muộn, Nhi cũng phải nói rõ cho Khánh biết nhưng Nhi không biết nên nói như thế nào để Khánh ít bị sốc nhất. Nhi sợ Khánh sẽ giận Nhi nên Nhi lần lữa mãi. Giờ đây Khánh xuất hiện quá đột ngột, Nhi chẳng biết làm thế nào. Cơn đau bắt đầu sôi lên từ bụng rồi kết hợp với cái nhói ở tim khiến hơi thở trở nên khó nhọc. Hai đầu gối muốn khuỵu xuống, không đỡ nỗi sức nặng cơ thể. Tay Nhi dần mất sức, buông lơi. Thanh âm cuối cùng mà Nhi nghe được là tiếng thét của mẹ....
Khi Nhi tỉnh dậy, Nhi nhìn thấy trần nhà quen thuộc trong căn phòng của mình. Mọi đồ đạc đều được đặt nguyên vị trí cũ, như chưa từng có sự thay đổi. Bố tựa lưng vào cái ghế bành to lớn, ngủ say. Vòng tay bố ôm chặt mẹ Nhi, đầu mẹ đang tựa vào ngực bố, vững chãi, tin cậy. Mẹ cũng đã ngủ say. Sự lo lắng và mệt mỏi hiện trên gương mặt hai người ngay cả trong lúc ngủ. Nhi khẽ ngồi dậy, định xuống bếp rót nước uống thì khựng lại. Khánh đang ngồi bệt dưới sàn,hai chân duỗi thẳng, lưng tựa vào tường, ngoẹo đầu ngủ. Nhi bước nhẹ lại gần, lay vai Khánh. Khánh tỉnh giấc, định lên tiếng nhưng Nhi đã đưa ngón tay lên chặn môi Khánh.
- Sao không về nhà?
- Sao không đợi Khánh?
- Nhi không có thời gian. - Nhi cúi đầu tránh nhìn vào mắt Khánh.
Khánh đột ngột kéo Nhi vào lòng, ôm thật chặt. Nhi muốn vùng ra, nhưng không được.
- Khánh biết vì sao Nhi chuyển nhà rồi. Nhi định bỏ trốn một mình chứ gì. Khánh đã gọi hỏi chị Phương, Khánh biết hết rồi. Biết vì sao bố mẹ Nhi luôn chiều Nhi, biết vì sao Nhi bệnh nặng mà không cần ở bệnh viện, biết vì sao Nhi luôn trân trọng những thứ nhỏ nhất. Bởi vì Nhi...
- Vì Nhi không có thời gian. - Nhi chặn ngang câu nói của Khánh bằng câu trả lời giải thích mọi nguyên nhân.
Khánh nới lỏng vòng tay, hơi đẩy Nhi ra để nhìn thẳng vào mắt Nhi.
- Vậy thời gian còn lại, có thể dành thêm cho Khánh một phần không?
Câu trả lời là cái mím môi dần nhoẻn thành nụ cười và những cái gật đầu hòa nước mắt.
Dù Khánh và Nhi nói rất khẽ nhưng bố và mẹ Nhi đều nghe thấy. Mẹ Nhi rúc sâu hơn vào vòng tay của bố, có những giọt nước mắt thấm ướt ngực bố. Bố Nhi hôn khẽ lên tóc vỗ về mẹ, tay bố siết chặt hơn bàn tay mẹ đang run.
9.
Nhi mất vào một buổi sáng trời rất đẹp. Trời xanh ngắt, vương chút mây trắng và nắng vàng ruộm nhảy nhót khắp nơi.