Old school Easter eggs.
Anh yêu em! Nhưng...anh nghèo

Anh yêu em! Nhưng...anh nghèo

Tác giả: Sưu Tầm

Anh yêu em! Nhưng...anh nghèo


Nhưng tìm một công việc phù hợp không phải là dễ, nó hỏi xin việc bưng bê trong các quán ăn, nhà hàng nhưng nơi đâu cũng cần làm vào buổi sáng, nó phải đi học nên không thể làm được, còn những công việc khác thì nó đâu có kinh nghiệm mà làm, tìm việc không đơn giản như nó nghĩ. Giá như có người giúp đỡ nó trong chuyện này. "Hay là nhờ Linh, Linh là người ở đây chắc chắn sẽ giúp được nó." Nhưng mà...không...nó sẽ không nhờ Linh...sẽ xấu hổ lắm. Linh giúp nó bao nhiêu chuyện rồi chẳng nhẽ đến chuyện này cũng nhờ Linh giúp.


"Thôi bao giờ kiếm được việc thì cho Linh biết sau" – Nó lẩm bẩm nói một mình.


"À đúng rồi! thằng Mạnh, nó cũng là người ở đây, nó hay nhờ mình giải hộ bài, các giờ kiểm tra mình cũng thường nhắc cho nó, nó sẽ giúp mình chăng?" - như là phát hiện ra điều gì to lớn, nó mừng rỡ mà muốn ngày mai mau đến để nó có thể gặp và nhờ Mạnh!


Biết Mạnh là đứa hay đi học sớm hôm nay nó đến trường thật sớm để có thể nói chuyện riêng với Mạnh mà không ai biết, chạy thật nhanh đến trường nó thấy Mạnh đang ngồi ghế đá hút thuốc, nó chạy lại gần:


"Hôm nay cậu đi học sớm thế ?"


"Ừ! Hôm nào chả thế đi sớm ngồi hút thuốc chứ đi muộn mà ngồi hút thì giảng viên bắt chết"- Nói dứt câu Mạnh lại đưa điếu thuốc lên hít một hơi sâu khiến đầu thuốc cháy lên đỏ lừ.


"Tớ nhờ cậu việc này được không? Chắc cậu giúp được tớ"- Nó e ngại nói.


"Cứ nói đê! Phải biết chuyện gì thằng này mới giúp được chứ. Giờ bảo giúp được xong cậu bảo tớ đi đưa thuốc phiện hộ để tờ chết à!" – Mạnh cười, nó ngạc nhiên vì câu nói của Mạnh.


"Không..không tớ.. định nhờ cậu tìm hộ tớ việc làm vào buổi tối thôi... tại ở đây tớ chẳng quen ai với lại cậu là người ở đây chắc cậu giúp được nên tớ mới nhờ tới cậu.."


"Thì cái Linh nó cũng là người ở đây sao cậu không nhờ nó ấy" –Mạnh cười nhếch mép như đá đểu nó.


"Nhiều cái nó khó cậu à! Cậu giúp tớ được không?. Tớ đi xin việc mà ở đâu cũng không nhận người làm buổi tối."


"Cũng có đấy nhưng việc này không biết cậu làm nổi không... việc này phải kín"- Mạnh nói giọng như chuyện hệ trọng lắm.


"Việc gì? Cậu nói đi"


"Trông sới...nghĩa là cậu chỉ việc ngồi quán nước gần xới để ý nhưng người xung quanh, trông chừng xem có người lạ hay công an quanh quẩn, lởn vởn không... Nếu có gì lạ thì thông báo cho tớ là được" – Mạnh nói nhỏ nhưng có vẻ rất nghiêm túc, những câu nói của Mạnh làm nó đờ người. Nó nghĩ Manh là một dân giang hồ thực sự. Bề ngoài Mạnh là đứa ít nói, quần áo, đầu tóc lúc nào cũng bóng mượt, mồm luôn ngoe nguẩy ngậm điếu thuốc, nó nghĩ Mạnh là một công tử nhà giàu ăn chơi chứ không ngờ Mạnh lại là một con bạc.


"Tớ...tớ không dám đâu.. nhỡ có chuyện gì thì..." nó run sợ nói


"Chuyện gì là chuyện gì? Công việc nhẹ nhàng chỉ việc ngồi uống trà đá với Alô thôi mà cũng sợ. Chẳng qua là có thằng làm chân trông sới vừa mới nghỉ nên mới có chỗ,  không thì chẳng lấy đâu ra mà có việc dễ kiếm tiền thế, lương 200k/đêm từ 8h tối đến 4 giờ sáng. Chừng ấy đủ cho thằng như câu tiêu nhòe!"


Đúng là công việc này là phạm pháp, có nhiều tiềm ẩn những 200k/đêm mà chỉ việc ngồi uống nước và quan sát thì đúng là quá cuốn hút nó, số tiền ấy nó có thể chi tiêu cho nhiều thứ mà không cần tiền trợ cấp từ mẹ nó nữa... nhưng...nhưng... " - Nó đăm chiêu suy nghĩ!


"Thế là có làm không để còn biết, cậu không làm thì cũng có người khác làm thôi tớ đâu có nhất thiết... Cậu đang nhờ tớ chứ có phải tớ nhờ cậu đâu!" – Giọng Mạnh cứng rắn làm nó quyết định trong thoáng chốc. "Không làm thì có người làm mất, lúc đấy tiếc cũng không kịp" - Nó nghĩ.


"Được! Thế bao giờ bắt đầu làm hả cậu?"


"Tối nay tầm 7h30 ra quán nước đầu ngõ 4 – Nguyễn Trãi xong alô tớ ra luôn, còn nhiều điều phải dặn cậu, số điện thoại tớ đây cậu nháy sang để tớ lưu, số lạ là tớ không nghe đâu"


Nó nhanh chóng ấn phím và nháy sang số của Mạnh.


"Tớ nháy rồi đấy ! Cảm ơn cậu nhiều nhé!"


"Ừ! Nhưng nhớ là phải giữ kín đấy, không nói với bất kì ai, cậu để lộ là sẽ có nhiều chuyện xảy ra với cậu đấy"  - Giọng Mạnh hùng hồn.


"Ừ ừ tớ biết rồi! Tớ không để ai biết đâu"


"Ừ! Liệu liệu mà tính".


"Cảm ơn cậu nhiều nhé! Tớ lên lớp trước đây, chào cậu!"


"Ừ tối gặp lại" – Mạnh lại cười nhếch mép.


Ngồi trong giờ học mà đầu óc nó cứ để đâu đâu, nó không biết việc nó vừa làm là đúng hay sai nữa, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì... Nhưng nó cần tiền, nó không sống như thế này mãi được. Đến khi Linh vỗ vai nó thì nó mới ngớ người:


"Này này!Tình yêu! Sao mặt đờ ra thế, nói chuyện chả thèm nói lại...?" - Giọng Linh trách móc và khuôn mặt tỏ ra khó hiểu.


"Tại...tại anh hôm qua ngủ muộn nên hôm nay hơi mệt ý mà." – Nó cười ngượng.


"Hôm qua em nhắn tin với anh đến 10h anh đã ngủ rồi còn đâu." - Khuôn mặt Linh càng tỏ ra khó hiểu..


"Nửa đêm anh mới bị mất giấc." – Nó vẫn cố gượng cười.


"À à ... hay là nói dối mà thật ra thì bận đi chơi với em nào?" – Linh cười cười trêu chọc.


"Không không, anh bị mất ngủ thật" – Nó đỏ mặt làm Linh cười phá lên trong giảng đường khiến mọi người xung quanh phải nhìn vào cả hai người.


"Đúng thật là ngốc! Ngốc vừa thôi chứ " – Linh cười khúc khích.


"Thôi thôi suỵt suỵt mọi người đang nhìn em kia kìa..." - Nó khẽ nói thầm thì.