Ai tặng em salem
Ai tặng em salem
"Hết ốm chưa?" Cái giọng nói như lạ, như quen kia không biết từ đâu vọng tới. Cô quay đầu tìm kiếm. Có một người con trai đang đứng phía sau cô. Người này quen thuộc lắm, quen đến nỗi cả giấc mơ của cô cũng quen biết cậu ta. "Ừ, đỡ rồi!". Cô chỉ gặp cậu ta ở trường trong bộ đồng phục. Không hề biết cậu ta lúc mặc đồ bình thường ở nhà như thế nào. Khác với cái vẻ lạnh lùng khi ở trên lớp kia, con người này tuy nhìn thoáng qua vẫn là lạnh nhưng khi đứng bên cạnh cậu ta, trong cái khung cảnh có phần đặc biệt của buổi sáng hôm nay, cô cảm nhận được có chút gì đó ấm áp.
"Cậu đi đâu đấy?" "Cậu làm gì ở đây?" Cậu ta hỏi cô. Khuôn mặt kia không hề biểu cảm. Nhưng cô đã quen với nó rồi nên không lấy gì làm bực bội hay chán ghét. "Chỉ là đi dạo ngang qua đây thôi. Sao không trả lời tôi? Tôi hỏi cậu trước mà!" Cô lấy lại cái vẻ cau có thường ngày ở trên lớp với cậu ta. "Tôi đi tập thể dục về. Chào cậu!"
Vậy thôi ư? Ừ. Có lẽ chỉ vậy thôi. Cô nghĩ cậu ta sẽ rủ cô cùng đi dạo phố như trong những câu chuyện mà cô đọc được ư? Không đâu! Với tính cách của cậu ta có lẽ sẽ lướt qua cô. Không thèm ngoái nhìn lấy một cái chứ đừng nói gì đến nói với nhau vài câu. Nhưng cậu ta đã chào cô bằng một câu hỏi thăm như vậy là rất cảm động rồi. Cô có thể kì vọng nhiều hơn, nhưng cô cũng nên biết rằng, kì vọng vào những điều dễ dàng xảy ra sẽ ít đau lòng hơn những điều khó xảy ra. Ví như chuyện cùng với cậu ta dạo phố.
Nói xong cậu ta bước đến phía trước. Dĩ nhiên là lướt qua cô. Đẩy cánh cổng sắt cao cao kia và bước vào nhà. Ngôi nhà bốn tầng diễm lệ với hàng rào là những dây hoa tím kia là nhà của cậu ta. Cô chợt choáng váng. Không rõ vì sao.
Mặt trời càng lúc càng lên cao. Chiếc áo dày của cô làm cô chảy rất nhiều mồ hôi. Lê từng bước mỏi mệt về phòng mình. Nằm phịch xuống giường. Cởi và vứt chiếc áo kia sang một bên. Nhưng vẫn thấy rất nóng. Cô lại bị sốt rồi?
***
Trong mê man cô nghe thấy ai đó gọi tên mình. Cùng với đó là đôi bàn tay lạnh lẽo của cô như được truyền tới một cảm giác ấm nóng kì lạ. Nhưng khi mở mắt ra, cô không thấy gì cả ngoài cái khung cảnh quen thuộc của căn phòng mình. Mẹ cô ngồi đó. Bố cô cũng vậy. Ánh mắt của hai người ngập tràn lo lắng. Thấy cô tỉnh giấc. Mẹ vội vàng đưa tay lên sờ trán cô. "Vẫn còn nóng. Nhưng đỡ hơn hôm qua rồi. Anh xuống mang bình nước cam em ép sắn lên đây hộ em với" Mẹ cô quay sang nói với bố cô. "Ừ" "Đã bảo đừng có đi ra ngoài rồi. Sắp thi cử đến nơi. Lo giữ thân thể giúp mẹ với đi" "Vâng" Cô vẫn còn cảm thấy mệt mỏi lắm.
Giấc mơ của cô hôm qua khá dài. Nhưng chỉ toàn hình ảnh của cậu con trai ấy. Về câu chuyện của ngôi nhà bốn tầng mà cô được nghe người ta kể. Cứ như một cuốn phim. Nhưng chưa xem được kết thúc cô đã phải tỉnh dậy. Kết thúc là buồn? Hay vui?
"À, tụi bạn con có đến thăm."
Dự định là hôm nay cô sẽ đi học lại. Nhưng vì hôm qua ra ngoài và gặp phải gió độc nên cái dự định đó bị hoãn lại thêm vài ngày nữa. Và thế là trong lúc mê man nóng sốt, bố mẹ cô phải tiếp đón gần mười mấy đứa bạn của cô.
"Vâng"
"Mẹ để ý có một cậu con trai cứ nhìn con mãi. Lúc lũ nhóc đó ra khỏi phòng cậu ấy vẫn ngồi bên cạnh con. Hai đứa có chuyện gì giấu mẹ không? Mẹ nói trước là lo mà học hành đi đã."
"Có chuyện gì chứ? Mẹ thật là..." Lặng người một lúc rồi cũng cười gượng gạo đáp lời mẹ. Hình như cô đoán được người đó là ai rồi. Thành phố này kiêu kì lắm. Lúc này đây, khi nhìn qua tấm cửa kính của căn phòng, những màu sắc lấp lánh cứ tranh dành chiếm giữ tầm mắt của cô. Nhưng nó không đem lại cảm giác ấm áp, mà như có vẻ gì đó chế giễu. Chế giễu cái biểu hiện thất thần của cô lúc biết được cậu ta là chủ nhân của ngôi nhà kia. Khi ấy, hình như có một suy nghĩ rất hèn hạ lướt qua đầu. Cô có nên chấm dứt cái tình cảm ngây ngô ấy của mình tại đây?
***
Đó là khoảng thời gian mà người ta thi nhau kể những câu chuyện về ngôi nhà xa hoa sau giàn hoa màu tím. Người ta kể rằng, sau khi người chồng bị tai nạn mất đi, người vợ cũng tự sát bằng những viên thuốc tròn tròn màu trắng. Lúc đó, cô chưa quen cậu ta. Vì cả hai vẫn đang nỗ lực cho kì thi tuyển sinh vào lớp mười. Cậu ta là con trai duy nhất của hai con người xấu số kia. Nhưng, là nhưng, khi tang lễ của hai người đó lần lượt diễn ra, cậu ta không hề rơi một giọt nước mắt. Có người còn thấy rằng khi ở trong một góc của căn nhà, cậu ta còn cười lớn. Cười một mình như vậy thôi.
Cô, khi nghe câu chuyện đó, tuy không liên quan gì đến mình nhưng lại cảm thấy có một cảm giác xót xa dâng trào từ trong tận đáy lòng. Cười ư? Nếu là cô... mà không, cô không dám đặt mình vào trường hợp cùng lúc mất đi hai người thân yêu nhất ấy. Rất đáng sợ. Càng sợ hãi hơn, khi vài ngày sau cô lại nghe người ta bảo rằng, cậu ta không phải là con ruột của hai người. Thứ cô sợ hãi lúc này chính là người con trai đó. Vì biết bọn họ không phải là cha mẹ ruột của mình nên mới thể hiện một thái độ vô tình như vậy? Nhưng những năm tháng qua, ai đã nuôi dưỡng cậu ta? Bất kể là một lí do hợp tình hợp lí nào đó có tồn tại đi chăng nữa thì đối với người đã nuôi nấng mình mà vẫn vô tâm vô tình như vậy thì thật đáng trách.
Từ lúc đó, cô xem cậu ta như là một thứ rác rưởi. Dù bọn họ chưa hề gặp mặt. Cho đến hôm nay, cô và cậu ta đã ngồi cạnh nhau suốt ba năm. Nhưng cô không hề biết gì về cậu ta ngoài cái tên và cái tính cách lạnh lùng đặc biệt hiếm có. Đương nhiên cái câu chuyện mà người ta kể ấy cô không hề hay biết cậu ta là một nhân vật trong đó. Rồi cô thích cậu ta từ lúc nào chẳng hay. Rồi cô yêu cậu ta lúc nào cũng chẳng rõ.