Old school Swatch Watches
Chơi vơi xứ người

Chơi vơi xứ người

Tác giả: Sưu Tầm

Chơi vơi xứ người

Những khu phố mua sắm lại càng thêm tấp nập, người ta đang háo hức cho một kì nghỉ Giáng sinh và chờ khoảnh khắc năm mới đến. Có bao giờ ai đặt câu hỏi về điều nghịch lý của sự vui mừng đó không ? Khi mà mỗi tháng năm qua đi, người ta đếu muốn níu kéo, muốn giữ xuân thì trong tay, cố gắng cho tuổi xuân ở lại ; mà tại sao mỗi khi năm mới đến ai nấy cũng đều vui mừng đến thế. Chẳng phải đó là một sự mâu thuẫn rất đỗi bi kịch ư ? Ai lại đi hân hoan chào đón cái thứ có thể giết chết khao khát của mình.


Chiếc điện thoại rung bần bật trên bàn làm tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ ấy.


- A lô.


- Em về nhà thay đồ rồi, anh đang ở đâu đấy ?


- Khu Marais


- Ok, có gì gặp nhau ở BHV Marais[1] anh nhé !


- Khi nào tới thì cho tôi hay, tôi ở ngay gần đó thôi.


- Dạ.


Tôi thích trò chuyện với Nam, cậu ta là một kẻ chân thành hiếm hoi mà tôi tìm thấy xung quanh mình. Khổ nổi, những kẻ chân thành và sống dạt dào bằng tình cảm của mình thì luôn nắm trong tay số phận nghiệt ngã. Đôi khi tôi cố gắng hiểu sự bất công ấy, thế nhưng tôi vẫn không chạm vào được, đơn giản đó là sự khác biệt lớn. Nó không phải là một hố sâu cần ai đó phải đặt một cây cầu to bự để bước qua ; tôi hình dung nó rất vô hình, chạm vào được nhưng không cảm nhận được. Tôi chỉ biết rằng Nam cũng là một kẻ trốn chạy như tôi. Bi đát hơn là em ấy đang trốn chạy chính con người mình.


Tôi bắt đầu thu dọn mọi thứ trên bàn cho vào túi xách để đến chỗ hẹn với Nam. Trung tâm mua sắm đông nghịt người dù sắp tới giờ đóng cửa. BHV luôn là một không gian của những thứ hàng xa xỉ, đắc đỏ, chỗ của những người giàu. Bất cứ đâu, xã hội có công bằng thế nào thì hai chữ « giàu » và « nghèo » luôn hiện hữu ; cách người ta sử dụng đồng tiền chính là hình họa mô tả rõ nét sự khác biệt ấy.


Đứng một lúc, tôi nhận ra Nam đang tiến lại trong lố nhố đám đông đang đi trên đường. Cậu ấy vẫn giữ thói quen chào tôi rất lịch sự và kính trọng.


- Anh vừa đi học về hay sao mà túi xách lỉnh kỉnh thế kia ?


- Học hành gì, lại ngồi cà phê suốt buổi chiều ấy mà !


- Lại cúp cua hả ?


- Không quan trọng.


- Chà, có vẻ tâm trạng nhỉ ? Em không được phép biết nguyên nhân hả ?


- Thế thì tối nay, em đưa anh đến chỗ này, biết đâu anh sẽ tìm được điều gì đó mới mẻ ?


- Saint Denis, BelleVille hay Moulin Rouge[2]?


- Ngay đây thôi...


Tôi đi theo Nam trong dòng người đông đúc ấy, chúng tôi lúc nào cũng lọt thỏm giữa con phố thủ đô hoa lệ này. Cả hai bước vào một quán bar với nhiều ánh điện màu. Chúng tôi tìm được một chỗ ngồi khá dễ dàng, vì bây giờ chưa phải là thời gian để người ta đi bar. Hùng gọi đồ uống cho cả hai, nó biết tôi muốn uống gì. Dần dần tôi cũng nhận ra được sự « mới mẻ » mà Nam đề cập. Không gian này hơi khác với những quán bar thông thường mà tôi vẫn hay đi, ở đây thiếu vắng những cô phục vụ xinh đẹp, thay vào đó là thế giới của những người đàn ông, có mấy gã phục vụ bàn bảnh bao cùng thân hình cơ bắp. Tôi chỉ mỉm cười hỏi cậu em đối diện :


- Em vẫn thường hay lui tới đây sao?


- Không thường, nhưng thỉnh thoảng có ghé!


- Đi một mình à?


- Một mình cũng có mà với bạn cũng có. Anh cũng đừng nghĩ nó có gì ghê gớm, anh vẫn có thể uống rượu, nghe nhạc ở đây đó thôi.


Tôi đá mắt về phía cô gái ở bàn bên cạnh hỏi Nam:


-Thế cô gái kia là người chuyển giới à?


Nó cau mày :


- Mắt anh có vấn đề hả? Chẳng lẽ sống độc thân lâu quá nên giờ hết phân biệt được con gái rồi sao ?


- Lẽ nào con gái lại thích đến đây?


- Có thể giống như anh, thằng bạn đi cùng cô ta là Gay, họ đến đây để uống với nhau vậy thôi. Mà anh không thấy, mấy tên phục vụ ở đây quá đẹp trai sao, đó cũng là sự thu hút với phái nữ mà.


- Ừ thì đẹp, nhưng đâu có "xài" [3]được.


Nó lại nhăn mặt, trợn mắt với tôi :


-Không phải là không xài được, mà là họ sinh ra không phải để dành cho phái nữ.


Tôi lấy làm buồn cười với câu trả lời rất tự hào của Nam. Đây là điểm mà tôi thích nói chuyện với cậu ta. Tôi chưa bao giờ thấy nhàm chán với cái miệng luôn muốn dành phần thằng đến cùng ấy.


- Hình như ở Việt Nam không có những chỗ như thế này em nhỉ?


- Em cũng chẳng biết nữa, ngày xưa ở Việt Nam em có biết đi bar là thế nào đâu?


- Có lẽ cuộc sống ở đây thú vị hơn phải không em?


- Sẽ không phải đối diện với mọi người thôi anh ạ.


- Em sẽ trốn tránh đến bao giờ?


- Đến khi nào không thể được nữa.


Câu trả lời ấy bỗng xoáy sâu vào hoàn cảnh của chính tôi. Tôi cũng tự hỏi mình rằng mình sẽ trốn chạy đến bao giờ. Bi kịch của Nam đớn đau hơn tôi nhiều khi trên vai em là muôn vàng gánh nặng và có thể trở thành một cú sốc tâm lí dai dẳng trong suốt cuộc đời nếu thiếu đi sự cảm thông. Còn tôi, đơn giản vì hai chữ gia đình mà thôi. Tôi sống trong quá nhiều sự kì vọng, những bước chân của tôi trên con đường gai góc này không phải do chính tôi đặt để mà do người lớn sắp xếp. Nhiều lúc tôi thấy thế giới xung quanh mình thật phù phiếm, khi người ta so sánh với nhau bằng những thước đo vượt xa nhân văn mà con người vốn có. Tôi ghét bị so sánh và biến mình thành một thang đo cho một sự hơn thua nào đó. Ở đây, không phải Sài Gòn, tôi cũng không phải là tôi trong những mối quan hệ phức tạp ấy. Tôi là chính tôi, một thanh niên tự do thật sự. Thế nhưng tôi chẳng mấy hài lòng với cuộc sống này, đơn độc quá, trơ trọi quá. Lẽ nào người ta cần phải có sự đánh đổi. Tôi chợt quay sang hỏi Nam:


- Biết là sẽ có lúc không thể tránh né được nữa, tại sao em không kết thúc sớm vấn đề này đi?


- Kết thúc thế nào hả anh?


- Em có thể nói thật những suy nghĩ của bản thân mình cho gia đình, mọi người. Họ có thể cảm thông chia sẻ?


- Và có thể em sẽ mất tất cả ?


Tôi thật sự ngậm ngùi trong câu nói ấy của cậu ấy. Sức nặng trên đôi vai chàng trai kia đáng để đắn đó và suy nghĩ rất nhiều. Tại sao tuổi trẻ của chúng tôi chỉ là khoảng thời gian trốn chạy, để không phải chấp nhận hay đối diện với sự thật. Hay nói đúng hơn, hành trình của những con người trẻ giờ là hành trình của những kẻ trốn chạy, cố gắng xa dần với thực tế mà chúng đang có.


Không khí xung quanh tôi như chùng xuống dù tiếng nhạc có rộn ràng, người ra vào bắt đầu đông hơn. Có tất cả là tám chiếc ly trên bàn, tôi đủ cảm nhận được cái nóng rực của men rượu. Tôi hất tay Nam ra hiệu đứng dậy.


Chỉ cần vừa ra khỏi cửa thôi, không gian đã thay đổi rõ rệt, ít ra nó yên ắng hơn bên trong. Trời càng tối, sương mờ càng dày đặt. Chúng tôi cứ thế men theo con phố ra đến quảng trường trước Tòa thị chính Paris, rồi tiếp tục đi thẳng về phía bờ sông Seine. Paris có bao giờ vắng người đâu, dù trời khuya hay trời sáng, dù đêm lạnh hay ngày hè. Từng cây cầu bắt qua sông Seine vẫn lạnh lùng kiêu hãnh, chúng nó chưa bao giờ cô đơn, sẽ luôn có những khách bộ hành lướt qua, dừng lại rồi đi.


Thong dong một lúc, Nam vỗ vai tôi, rồi chỉ về phía bên kia của dòng sông, đoạn qua cầu Pont-Neuf[4].


-Anh ơi nhìn kìa, mắc cười quá.


Thì ra cậu ta đang chỉ về phía tháp Eiffel với phần đỉnh tháp bị phủ mờ bởi sương mù. Ngọn đèn lộng lẫy của Paris đã bị « mất đầu ». Bình thường trên cao ấy luôn có hai ngọn đèn pha sáng rực xoay vòng chiều rọi khắp thành phố, để cho bất cứ ai cũng có thể hướng về biểu tượng kiêu hãnh của nước Pháp. Thế mà hôm nay lại không, sương mù đã làm nó biến đi đâu mất, thứ ánh sáng kia đã phần nào bị lu mờ. Cuối cùng nó cũng chỉ trơ trọi trong ánh đèn vàng của phố phường một buổi đêm.


- Anh về luôn chứ ?


- Em đi tàu 7 à ?


- Vâng.


- Vậy em về trước đi, anh loanh quanh một lúc.


- Ok, gặp anh sau nhé!


- Chào e! Cảm ơn em vì một không gian mới lạ!


Cậu ta cười lớn:


- Đừng có hôm nào lén lút đi một mình nhé, cẩn thận bị « thịt » đấy!


Tôi cũng lấy làm ngây ngô với lời « cảnh báo » của Hùng. Thay vì xuống metro, tôi lại chọn cho mình cách về nhà bằng xe buýt. Phải nói rằng, nếu ai đó muốn cảm nhận được phố xá thủ đô, thì đừng nên đi metro hay một phương tiện công cộng nào khác. Những chiếc xe buýt luôn là người dẫn đường hiệu quả, đó là những kẻ thực sự lăn lộn cùng phố phường. Đi buýt vào buổi tối sẽ tuyệt vời hơn, vì sẽ không phải lo sợ bị chen lấn, hay kẹt xe. Những ngọn đèn, những tấm pano quảng cáo nhiều màu sắc, tất cả đều dễ dàng thu gọn trong tầm mắt. Tôi nghĩ đó cũng là một cái kết thú vị cho ngày hôm nay. Tiếp theo sẽ lại là một giấc ngủ dài trong cái hơi hám của chất cồn lúc nãy, chuẩn bị tâm lí cho một ngày mai sẽ khác.


Sáng hôm sau, thêm một lần nữa, tôi bị đánh thức bởi hương cà phê tỏa ra từ phía nhà bếp. Thời tiết hôm nay khác hơn hôm qua rất nhiều, tuy ảm đạm nhưng không mưa. Tôi rất ghét trời mưa, nó làm con người ta phải chui rút trong những nơi kín đáo và có thể bỏ lỡ không gian thiên nhiên xung quanh. Một lý do khác mà ai cũng hiểu đó là trời mưa bao giờ cũng mang đến cho chúng ta cảm giác buồn chán.


Bác chủ nhà nhìn thấy tôi bèn rót thêm cà phê vào một ly khác, ánh mắt vẫn đăm chiêu theo dòng nước đen ấy :


- Bác Hồng mới mất đó cháu !


- Bác Hồng, chồng cô Hoa ạ ?


- Ừ.


- Ủa, cháu mới gặp bác ấy hôm chủ nhật mà !


- Bác ấy bị tai nạn, chấn thương đầu, hôn mê ở bệnh viện hôm qua giờ. Đến sáng hôm nay thì bác ấy đi rồi.


Tôi không khỏi bàng hoàng trước tin ấy. Sao sự sống và cái chết có thể giao thoa trong tích tắc như vậy. Để sống, con người ta đã phải vật vã, vượt qua bao thăng trầm, nhưng chỉ cần một tai nạn, cũng có thể kết thúc được cuộc đời.


Một buổi trưa thứ ba ảm đạm của mùa Đông, một ngày cuối năm không mấy sáng sủa. Trời nhiều mây và có thêm chút gió, làm không gian lạnh lẽo gấp bội. Khi vừa đặt chân đến cổng của dãy nhà, tôi đã nghe vẳng đâu đó tiêng chuông, tiếng mõ, tiếng cầu kinh. Đi theo bác chủ nhà đến cuối hành lang, chúng tôi bắt gặp một căn phòng nhỏ giờ trở nên chật chội hơn bởi xung quanh có rất đông người Việt đang đứng. Ai cũng trình tự xếp hàng, trên tay cầm một bông hoa để chờ đến lượt đi ngang qua chiếc quan tài đang được đặt trang trọng giữa phòng, lung linh ánh nến. Tôi lẳng lặng đứng trong dòng người ấy, nghẹn ngào.


Sau khi được khâm liệm, quan tài được đưa đến nơi hỏa tang theo di nguyện của gia đình bác Hồng. Từng dòng người cứ mỗi lúc đông lên, cùng xếp hàng nguyện cầu cho bác lần cuối. Thật sự xót xa lúc nghe dòng điếu văn buồn thảm, nơi sinh và nơi tử cách nhau muôn trùng.