Ring ring
Truyện viết ở bệnh viện

Truyện viết ở bệnh viện

Tác giả: Sưu Tầm

Truyện viết ở bệnh viện

Tôi ngước mắt lên nhìn, bỗng lạnh mình khi đọc được hai chữ Nhà Xác màu đỏ. Tôi quay lại thì chẳng thấy cô gái đâu nữa.


***


Cái hành lang hun hút. Tôi đã mỏi tay lắm rồi. Giờ thì ao ước giá có ai đến đẩy xe cho tôi. Nhìn xung quanh, tịnh chẳng bóng người, chỉ là một cái hành lang hun hút màu trắng ảo não và mùi đặc trưng của bệnh viện. Tôi muốn quay xe lại. Nhưng quay thế nào trong một cái hành lang bó hẹp, một bên là những khung cửa kính buông rèm trắng, một bên là gờ tường. Trên gờ tường có những ô thông gió. Tôi cố gồng tay để đu người lên nhưng chẳng bao giờ nhìn được ô thông gió ấy.


Truyện viết ở bệnh viện


 


Bây giờ là buổi chiều. Buồn. Và lặng. Tôi đang định đi lùi. Nhưng xe lăn mà đi lùi thì mệt lắm. Tôi bỗng giật mình tò mò khi đã đi qua hành lang này. Có lẽ là hành lang cụt. Bỗng, tôi nghe lanh lảnh tiếng cười ở phía cuối hành lang. Tôi mừng quá. Bắc tay làm loa gọi:


- Có ai đấy không? Giúp tôi với!


Tiếng cười bỗng im bặt. Chừng 3 phút sau, tôi gọi tiếp. Chẳng có ai đáp. Tôi bực. Tôi tiếp tục lăn bánh đi. Tôi quyết vào xem ai đã cười. Để mắng họ. Tôi không thể chấp nhận được những loại người thờ ơ trước tiếng cầu cứu của người khác.


Bỗng lại nghe tiếng guốc. Từ phía cuối hành lang, tiếng guốc tiếng lại gần tôi. Một cô gái. Chừng 17 tuổi. Cô gái nhìn tôi rồi lặng lẽ tới sau xe. Cô đẩy xe cho tôi. Tôi bảo:


- Cảm ơn em!Rồi hỏi:


- Em chắc không phải là bác sĩ ở đây.


Cô gái gật đầu.


Lại thêm một đứa bé xíu như trẻ sơ sinh. Tóc chưa có. Trần truồng. Đứa bé chập chững chạy lại. Tôi ngạc nhiên. Đứa bé gọi:


- Mẹ ơi!


Tôi càng ngạc nhiên hơn nữa, ngửa mặt ra sau nhìn cô gái. Cô cũng nhìn tôi. Rồi bỏ tay ra, bảo:


- Con ra đây làm gì?


Tôi bảo:


- Chị (tôi đổi cách xưng hô) cho cháu ngồi lên xe tôi này.


Cô gái nhìn tôi rồi lắc đầu. Tôi hỏi:


- Tại sao không?


Cô gái không đáp. Cô đưa tay bế đứa trẻ rồi lại đẩy tôi đi tiếp. Tôi ái ngại:


- Chị năm nay bao nhiêu?


- 18 tuổi – Cô gái đáp.


Tôi ngạc nhiên. Vậy mà đã có đứa con biết đi rồi. Không lẽ cô mang thai từ năm... 15 tuổi? Lại hỏi:


- Cháu nó bao nhiêu tuổi hở ... em? (tôi lại đổi cách xưng hô).


Cô gái mặt chẳng biến sắc.


- 8 tháng tuổi.


Tôi tròn xoe mắt.


- Mà nó đã biết đi???


Cô không đáp. Tôi đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Cô gái dừng trước một cánh cửa. Tôi ngước mắt lên nhìn, bỗng lạnh mình khi đọc được hai chữ Nhà Xác màu đỏ. Tôi quay lại thì chẳng thấy cô gái đâu nữa. Cả đứa trẻ sơ sinh. Tôi hoảng, muốn lui xe thì xe lại tiến. Cửa bị bật mở. Có khoảng năm sáu người nhảy lên giường vội vã. Chỉ có cô gái và đứa trẻ sơ sinh là đứng yên. Cô gái đi qua từng giường lay mọi người dậy. Cô nói:


- Chị này không phải là bác sĩ đâu.


Trên những chiếc phản đá, mọi người ngồi dậy. Họ gật đầu chào tôi. Tôi chỉ muốn ngất xỉu vì có người không có mắt, có người không tay, không chân. Họ hồ hởi:


- Đừng sợ, cô bé! Chúng tôi đã hiến các cơ quan của mình cho bệnh viện rồi.


Tôi cảm thấy ấm lòng hơn. Cô gái chỉ vào mọi người và giới thiệu tên, tuổi ngày mất, mất vì lý do gì. Đến cô, cô gái nói:


- Em tên là Tiểu My, học được gần hết năm thứ nhất tại chức Đại Học Ngoại Ngữ. Bị đụng xe và mất hôm 4 tháng 6 vừa rồi. Cách đây vừa chẵn 2 ngày. Em chết khi mang bầu được 8 tháng. Đó là hậu quả của những lần đi chơi đêm như... chị với hắn.


Tôi tròn xoe mắt:


- Sao em biết tôi...?


Cô gái cười:


- Cuộc đua xe trên đường Ngọc Khánh hôm Noel, chị quên là chúng ta đã đối mặt sao?


Tôi nhăn mặt. Phải rồi. Nhưng cô gái thì tôi thật không nhớ. Cô gái bảo:


- Sao chị lại bị gãy chân?


Tôi nhìn xuống bàn chân bị bó bột rồi thở dài.


- Tối hôm trước...


Bỗng tôi giật mình, ngước nhìn cô gái. Cô mặt lạnh như đá, mắt nhìn tôi như vô hồn. Tôi lắp bắp:


- Không lẽ..