Tôi và những giấc mơ
Tôi và những giấc mơ
- Cậu đang nói gì vậy. Đừng làm tôi sợ.
Tôi đưa tay sờ lên vai Jake, và hụt mất. Hắn không di chuyển. Nhưng tôi vừa xuyên qua người hắn. Gáy tôi bất chợt lạnh buốt, rồi như có ai lôi tụt tôi về phía sau, tôi thấy hắn xa dần, xa dần, đôi mắt hắn vẫn ghim chặt vào tôi...
----------------o0o-------------
Tôi giật mình tỉnh giấc, nhận ra chú Josh đang ngủ gật với cuốn Người Đua Diều trên chiếc bụng tròn của ông. Tôi tháo xuống chiếc áo khoác xanh đen ông phủ lên vai tôi, rồi ngồi thừ người trên ghế. Tôi ôm lấy trán, cố xâu chuỗi lại mọi sự việc, cảm thấy hoang mang về những gì tôi vừa trải qua. Thật kỳ lạ, như thể tôi đã đi suốt chặng đường của một đời người, chiêm ngưỡng những cảnh vật trời phú và học được nhiều điều quý giá. Tôi hướng mắt sang Jake, một Jake yếu ớt vô hại giữa rừng máy móc và dây nhợ. Tuy nhiên, cảm giác ngắm hắn bây giờ thật khác, tựa như bạn đến một nơi đã từng ghé qua, nhưng nơi ấy giờ đây đã được dọn dẹp và trang hoàng hoàn toàn khác xưa. Tôi nhìn đồng hồ, ngạc nhiên khi biết mình ngủ miên man tận sáu tiếng đồng hồ.
Tôi liếc mắt qua màn hình máy theo dõi nhịp tim. Đường chạy nhấp nhô bỗng yếu dần. Máu trong người tôi đồng loạt tụt xuống. Ai đó đang cố nện từng phát vào ngực tôi. Tôi nghĩ đến hắn, câu nói của hắn, thân thể trong suốt của hắn.
- Chú Josh!!!! - tôi hoảng hốt hét lên.
Đội ngũ bác sĩ chạy đến. Màn hình điện tâm đồ đang là một đường thẳng.
------------------o0o-----------------
Ba tuần sau.
- Anna McFall! Em có nghe tôi hỏi gì không?!
Tôi giật thót, nhận ra cô Sarah đang chau mày nhìn tôi, còn cả lớp thì đổ dồn mọi ánh mắt tò mò vào tôi – một lớp trưởng kém gương mẫu không chăm chú lắng nghe bài giảng.
- Em xin lỗi...
- Ngôn ngữ phần lớn của người dân Trung Đông, như Iran hoặc Pakistan là gì?
- Farsi(1), thưa cô – tôi đáp nhanh.
- Thủ đô của Afghanistan?
- Kabul.
- Taliban là gì?
- Phong trào chính thống Hồi giáo Sunni Pashtun(2) cực đoan và là dân tộc thống trị phần lớn Afghanistan từ năm 1995 đến năm 2001.
- Chào mừng trở lại, quý cô McFall – cô Sarah nói vẻ hài lòng rồi tiếp tục giảng bài.
Bạn thấy đấy, cuộc sống vẫn tiếp diễn, dù mọi thứ xung quanh tôi hơi khác một tý, nếu không muốn nói là đảo lộn. Chiếc ghế trống cuối lớp trở thành nỗi ám ảnh đối với tôi suốt nhiều tuần nay. Những giờ trên giảng đường trôi qua sao thật chán chường, thời gian trôi chậm đến mức tôi tin mình bị nó lừa gạt. Mỗi khi căng thẳng đầu óc vì phải suy nghĩ cách giải bài toán ánh sáng cùng hàng loạt lý thuyết về thấu kính hội tụ và thấu kính phân kỳ, tôi thường hướng ánh mắt lên bầu trời. Tôi thoáng thấy nụ cười của ai đó rồi đáp trả người ấy bằng nụ cười tươi trên môi.
Tan học, sau khi ghé tiệm hoa, tôi cuốc bộ đến khu nghĩa trang cách trường không xa lắm: chỉ băng qua hai ngã tư, rẽ trái, đi thêm ba mét bạn sẽ bắt gặp cánh cổng sắt đen uy nghiêm, xen lẫn chút ma mị. Tôi mở cổng, cảm giác như lạc vào một thế giới khác, trang nghiêm và tĩnh lặng đến rợn da gà. Những bia mộ xám tro khắc chữ đen nằm dọc lối đi, nhiều ngôi mộ sạch sẽ đầy hoa tươi, nhưng cũng có vài ngôi mộ lúc nhúc cỏ dại, đóng bụi phảng phất dư vị cô độc. Yên nghỉ dưới lòng đất, là những người đã để lại thế giới thực những kỷ niệm trường tồn. Con người sao phải chịu xa cách như vậy?
Tôi dừng lại trước một bia mộ có khắc tên "James Barker". Đặt bó hoa tulip trắng xuống nơi an nghỉ của ông, tôi lướt mắt lên tấm ảnh của một Ngài Barker lãng tử in trên bia mộ. Ông thật đẹp.
- Sau tuổi già, tất cả chúng ta đều sẽ được gặp lại nhau. Đúng không bác?
-------------o0o------------
Khi vừa rời khỏi nghĩa trang, tôi bắt gặp Jake đang đứng tựa vào thành tường. Hắn đội mũ lưỡi trai, áo phông rộng và quần jean lửng. Tôi đến gần hắn, không giấu được nỗi ngạc nhiên.
- Cậu đã xuất viện rồi sao?
- Tôi khỏe như vâm rồi.
Nhìn Jake khỏe mạnh đứng đây, tôi không thể tin hắn từng chết lâm sàng. Tim hắn đã ngưng đập ba mươi ba phút mười hai giây. Sau nhiều lần sốc điện, trải qua hy vọng rồi tuyệt vọng, các ngón tay Jake khẽ cử động, rồi đôi mắt mệt nhọc hé mở. Hắn nhìn vào gương mặt lo lắng khôn cùng của chú Josh, và đó chính là ánh mắt hắn từng gửi cho tôi khi cả hai ngồi ở phiến ghế đá màu đỏ lựu. Kelsey nói trường hợp của Jake là một phép màu, trên thế giới cũng từng có nhiều người chết đi sống lại như vậy. Tim của một thai phụ người Mỹ đã ngừng đập tận bốn mươi lăm phút, rồi khi tỉnh dậy cô kể cô đã mơ thấy người thân của mình(3). Nhưng, tôi chưa biết Jake có thật sự nhớ những gì tôi và hắn đã trải qua hay không. Từ lúc hắn tỉnh lại trên giường bệnh, tôi không thể đến thăm hắn thường xuyên vì nhóm kịch tôi đăng ký tham gia hồi đầu học kì đã bắt đầu tập dợt, còn những hôm đến thăm hắn thì chúng tôi cũng chỉ hỏi han nhau vài câu. Không phải kiểu trò chuyện. Có thể hắn không còn nhớ gì nữa. Như thế cũng tốt. Tôi không cần phải giải thích những điều vô lý với hắn.
- Cậu theo dõi tôi đấy à? – tôi nheo mắt nghi ngờ.
- Cậu vào viếng mộ ai vậy?
- À...một người bạn.
Hắn chớp chớp mắt, môi mấp máy định nói gì đó rồi lại thôi. Chợt, da thịt tôi lạnh ngắt, rồi một trận mưa như trút nước bất ngờ đổ xuống. Chẳng nói chẳng rằng, Jake kéo tay tôi chạy dưới màn mưa lạnh tê tái, hành động này khiến tôi cảm giác hắn và tôi vừa xuyên qua ranh giới giữa thực và ảo. Chúng tôi đứng trú mưa dưới mái hiên hiệu sách cũ có tên Another World. Jake ném cho tôi ánh mắt dò xét, và đôi môi nhợt nhạt vì tê cóng của hắn từ từ giãn ra khi bắt gặp cũng cái nhìn đó ở tôi. Một nụ cười đồng loã nở ra trên môi hắn. Tôi biết hắn không quên.
- Tối nay rảnh chứ? - hắn vừa ôm người, run lập cập vừa nói
- Tôi phải tập kịch rồi.
Jake nhún vai, thất vọng.
- Thế tối mai thì sao? – tôi vui vẻ cất lời.
- Tối mai tôi... - hắn ngập ngừng - hẹn xem hoà nhạc với chú Josh.
Tôi thốt lên âm thanh vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.
- Cậu có muốn đi cùng không?
- Ồ, không đâu. Cậu và chú ấy cứ đi đi. Chúng ta...còn nhiều thời gian mà.
- Vậy cuối tuần nhé?
Tôi móc tay dấu OK. Hắn gãi gãi lông mày và nhoẽn miệng cười. Mưa đã vơi bớt. Sau màn mưa lâm râm, tôi nhận ra nhà hàng Pháp cỡ trung ngự đối diện vỉa hè. Đó là nhà hàng của chú Josh. Thân hình tròn trỉnh của chú ẩn hiện sau cánh cửa kính lớn, dường như đang chào hỏi khách quen và xếp bàn cho họ. Rồi, ông nhìn thấy bọn tôi. Gương mặt ông bừng sáng. Ông vội bước nhanh ra cửa và vẫy tay chào.
- Tôi phải đi đây. Tôi có hẹn ăn trưa với ông ấy.