Pair of Vintage Old School Fru
Tổ ấm

Tổ ấm

Tác giả: Sưu Tầm

Tổ ấm

Lúc vừa có tiền thì gặp tai họa


- Em vay rồi tiền đâu mà trả?


- Em lại đi làm. Cái xưởng nhà mình em cho thuê rồi. Cũng đủ cho hai mẹ con chi tiêu.


- Thôi, em cố gắng lên, vài năm nữa anh ra, anh sẽ bù đắp cho em tất cả.


- Thế anh ký vào giấy này đi. Em còn phải về ngay không con ở nhà lại đói sữa. Chắc giờ nó đã khóc khản cả tiếng rồi.


Hùng luống cuống cầm bút vội vàng ký. Hắn giục Xuân về ngay với con. Nhìn cái dáng gầy gò, xiêu vẹo trong nắng chiều bước ra khỏi phòng thăm nuôi, hắn bật khóc nức nở.


Đã bốn năm rồi kể từ cuộc gặp gỡ ấy Xuân không đến thăm Hùng. Điều ấy khiến Hùng lo lắng khôn nguôi. Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với mẹ con cô ấy!


Chiếc xe khách dừng lại. Hùng tất tả chạy xuống xe. Phía xa, thành phố Buôn Mê Thuật rực rỡ ánh đèn. Hùng đứng lặng trước căn nhà ba tầng được sơn màu hồng lung linh trong ánh đèn trang trí. Khi hắn ở tù, Xuân đã thay đổi màu sơn rồi sao? Lại còn đèn trang trí. Hùng thoáng phật lòng nhưng có lẽ anh vui nhiều hơn. Ít ra như thế cũng có nghĩa vợ con anh vẫn có một cuộc sống dễ chịu.


- Xuân ơi, anh về rồi này! Mở cửa cho anh với!


Đáp lại tiếng gọi của Hùng là một chàng sủa của con cho lai to tướng. Giờ Xuân cũng nuôi cả cho nữa cơ à! Nhưng kể cũng phải, hai mẹ con thân gái một mình, cũng phải có thứ để phòng thân chứ.


- Xuân ơi! Mở cửa cho anh đi!


Có tiếng dép lê trên nền nhà. Nụ cười của Hùng tắt ngấm khi đứng trước cửa là một người phụ nữ không phải là Xuân.


- Anh tìm ai?


Người thiếu phụ trẻ, xinh đẹp, trang điểm khá lòe loẹt hé mở cảnh cửa sắt hỏi Hùng.


- Đâ...y có phải nhà cô Xuân không ạ?


- Anh tìm cô Xuân có việc gì?


- Tôi là chồng của cô ấy. Và đây là nhà tôi.


- Có phải anh tên Hùng không?


- Phải, phải rồi đấy! Vợ tôi đâu. – Hùng mừng rỡ khi cô gái biết anh. Có lẽ vợ anh vẫn đang ở đây


-          Anh chờ chút


Cô gái đóng sầm cửa lại. Hùng há hốc miệng vì ngạc nhiên và tức giận. Chả lẽ về nhà anh mà còn phải xin phép mới được vào hay sao.


Tiếng dép loẹt quẹt một cách mệt mỏi lại vang lên mỗi lúc một gần. Cô gái lúc nãy lại xuất hiện. Lần này, cô mở rộng cánh cửa sắt và đẩy ra một chiếc hộp giấy.


- Đây là quần áo và những vật dụng cá nhân của anh. Chị Xuân gửi lại cho anh. Trong này có cả những bức thư mà anh gửi về cho chị Xuân. Chưa ai xem cả đâu.


- Thế cô ấy đâu! – Hùng gào lên.


- Em không biết đâu! Cô ấy có để lại một bức thư cho anh. Em để cả trong ấy đấy!


- Nhưng đây là nhà tôi! – Hùng nói như khóc.


- Anh cũng đã đồng ý bán cho vợ chồng em rồi mà. Anh đã ký vào giấy đồng ý để chị Xuân bán đất nhà này cho vợ chồng em rồi mà. Anh không nhớ à?


Hùng đứng chết lặng giữ sân nhà. Hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sao lại bán nhà. Vợ con của hắn đã đi đâu? Xuân bán nhà để làm gì?


- Thôi anh thông cảm nhé. Hôm nay chồng em không có nhà nên em không thể mời anh vào nhà được. Anh cứ xem thư của chị ấy đi. Chắc chị ấy sẽ cho anh biết chị ấy đang ở đâu đấy. Anh thông cảm nhé. Em không thể mời anh vào nhà được.


Người phụ nữ vội vàng đóng cửa lại. Có lẽ, khuôn mặt đầy ngạc nhiên xen lẫn tức giận của Hùng đã làm cô ta sợ. Hùng lê từng bước ra ngoài cổng. Ánh đèn đường vàng vọt rọi vào khuôn mặt khắc khổ, ướt đầm đìa của hắn. Hùng ôm chiếc hộp đứng quần áo của anh đặt xuống chân cột đèn. Hắn ngồi tựa lưng vào cột đèn và bắt đầu lục tìm bức thư của vợ.


Tay hắn run bần bật khi xé bì thư. Trong tờ giấy chữ đã nhòe nhoẹt kẹp bốn đồng tiền mệnh giá 500 ngàn. Hùng nhét vội tiền vào túi áo và đọc ngấu nghiến những chữ nghệch ngoạc và nhòe nhòe nhoẹt của vợ.


Tổ ấm


Anh Hùng!


Em ngàn lần xin lỗi anh. Mong anh hãy hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của em.


Hôm vào thăm anh, em quên chưa nói với anh tên con là Yến. Từ khi biết anh muốn đặt tên con là trang, em đã dùng cái tên ấy để gọi còn ở nhà. Sau này em hứa sẽ cho con biết mong muốn của anh.


Anh Hùng ơi! Vạn bất đắc dĩ em mới phải làm cái việc mà trời không dung, đất không tha này. Yến sinh ra đã yếu đuối. Con bệnh tật liên miên. Tiền thuốc thang không có. Nhiều hôm, em chỉ biết ngồi ôm con mà khóc vì đói và tủi phận. Con người ta thì sữa đường đầy đủ, con yến nhà mình chả có gì ngoài hớp chao loãng. Nhìn con mỗi ngày một héo hon mà em đứt từng khúc ruột. Vì ốm yếu nên con không chịu nghe ai, lúc nào cũng bám chặt lấy mẹ.


Bọn thằng Giang đã đẩy em vào bước đường cùng. Nó đến lấy sạch đồ đạc, tiền bạc còn lại trong nhà. Nó còn dở trò đồi bại với em không biết bao nhiêu lần. Nhưng em cũng đành ngậm đắng nuốt cay những mong nó để em yên ổn mà nuôi con. Ngày nào bọn đàn em của nó cũng đến đòi lấy nhà để trả tiền anh vay của nỏ. Việc làm ăn của anh em không biết đâu đến đâu nên cũng chả rõ anh có nợ nó không. Nhưng nó thì nhất định không để em yên. Tối nào nó cũng ném phân bò, phân trâu đầy nhà, đầy tường. Lúc nào em cũng sống trong lo sợ, thấp thỏm.


Cũng may, có anh ấy giúp đỡ mẹ con em mới sống được. Nhưng em cũng không thể ở đây nữa. Em không còn mặt mũi nào gặp anh. Em xin lỗi vì đã không đưa con đến thăm anh hôm ấy. Em cũng xin lỗi vì đã lừa anh để bán ngôi nhà.


Em ngàn lần xin lỗi anh. Vì cuộc sống, vì con em phải phụ bạc với anh. Em theo anh ấy về quê. Em gửi anh tấm ảnh chụp hôm sinh nhật một tuổi của con em gói trong cái áo rét màu đen ở dưới cái hộp này.. Anh giữ làm kỷ niệm nhé. Em đã bán nhà nhưng cũng chỉ gửi lại cho anh được hai triệu thôi. Anh hãy về quê nhé.