Disneyland 1972 Love the old s
Bố luôn ở đó mà

Bố luôn ở đó mà

Tác giả: Sưu Tầm

Bố luôn ở đó mà

Chợt bố Dũng hỏi tôi:


- Con có nghĩ những cái vỏ chai chúng ta từng sử dụng cũng có ở đây không?


Tôi bật cười. Dường như bố Dũng đã vui vẻ hơn, dù chỉ là một chút cũng tốt lắm rồi. Về đến gần khách sạn cũng là lúc Chợ Âm Phủ ( tên gọi khác của chợ đêm Đà Lạt) mở cửa. Tôi bảo bố đừng vội về khách sạn đi chợ đêm cái đã. Vào chợ việc đầu tiên cần làm là kiếm cái gì đó lót dạ. Hai bố con quyết định ăn hủ tiếu và uống sữa đậu nành ở quán chị Hoa – quán nổi tiếng nhất chợ về món này. Gọi xong bố quay ra nói với cô bán hàng đừng cho ớt vào bát của tôi. Nghe vậy cô quay sang nhìn tôi cười:


- Được ba cưng ghê ha!


Mới ăn cơm với bố Dũng có mấy lần mà bố Dũng đã biết tôi không ăn được ớt. Ăn xong hai bố con bắt đầu khám phá chợ đêm. Nhiều nhất ở đây có lẽ vẫn là các món đồ thủ công, đặc biệt là đồ len. Thấy tôi thích nên bố đã mua tặng tôi găng tay và mũ len. Tôi tặng bố một cái áo len màu xám rất đẹp. Bố bảo tiếc là đã hết mùa đông rồi, không khi về Hà Nội bố sẽ mặc nó ngay và khoe vói đồng nghiệp. Tôi cũng tranh thủ mua mấy chiếc túi lụa, móc khoá len và vài món đồ thủ công khác về tặng bạn bè. Vừa lang thang tôi vừa tranh thủ nhấm nháp các món ăn ngon bên đường nào là chuối chiên, bánh căn trứng cút, bánh căn xíu mại, bánh da heo, mỗi thứ một chút. Cuối cùng tôi sẽ dừng chân ở hàng khoai nướng trước khi về khách sạn. Củ khoai nóng hổi làm tôi lóng ngóng suýt đánh rơi xuống đất. Vậy là bố lại ngồi bóc khoai cho tôi. Lúc tôi đang ăn khoai bố bỗng đi đâu mất. Khi về trên tay bố cầm hai cốc sữa bắp nóng hổi. Bố Dũng hào hứng :


- Ở Hà Nội không có món này đâu con. Lúc nãy bố nhìn thấy nên mua cho con thử. Mau uống đi con. Chợt tôi thấy mắt mình cay cay. Không phải vì khói bếp...


Về đến khách sạn tôi đứng một lúc lâu bên cửa sổ, ngắm Đà Lạt về đêm, ngắm những vì sao lấp lánh. Và tôi tự hỏi mình làm như vậy có đúng không khi đồng ý làm con gái chú Dũng và cùng chú đi chơi khắp Đà Lạt. Chuyến đi mà tôi đã dự định đi cùng bố từ rất lâu. Liệu bố có giận tôi hay không? Và liệu khi chuyến du lịch này kết thúc tôi và chú có vơi đi nỗi đau hay lại đau khổ hơn. Rốt cục, tất cả chỉ là nói dối. Tôi lên giường với những ý nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay. Trong giấc mơ tôi thấy bố mỉm cười....


Sáng sớm, tôi đang định qua phòng gọi bố Dũng, để rủ bố tới chợ Đà Lạt, không ngờ bố đã đứng đợi tôi. Đến nơi tôi hoa cả mắt với bao nhiêu là thứ. Đẹp nhất vẫn là hoa tươi: hoa hồng, đồng tiền, bạch môn, cẩm chướng, thược dược cả hoa tuylip nữa. Chỉ tiếc là không thể mua chúng về nhà. Trong lúc tôi đang mải ngắm hoa, bố Dũng đã mua hai chiếc lọ hoa rất đẹp. Bố bảo : tuy không thể mua chúng về nhà, nhưng có đem chúng về cắm ở khách sạn để ngắm chúng suốt mấy ngày ở Đà Lạt. Đến hàng bán mứt "tình yêu ẩm thực" trong tôi lại trỗi dậy. Mứt thanh đào, mứt dâu tằm, mứt hồng dẻo, mứt dâu tây, mứt kiwi.... làm tôi hoa cả mắt. Tôi nếm thử không biết bao nhiêu loại mứt. Đặc biệt nhất vẫn là mứt khoai lang sâm. Miếng khoai lang bé bằng ngón tay út, được tẩm ướp cầu kì, màu vàng rơm.Còn mứt thanh đào thì vẫn giữ y nguyên được vị giòn của trái đào tươi. Phải cố gắng lắm bố Dũng mới đưa được tôi ra khỏi hàng mứt cùng với hai túi mứt đầy chặt.


Rời chợ Đà Lạt, hai bố con tới khu Biệt điện Trần Lệ Xuân, khu Dinh thự I trên đường Trần Quang Diệu và Dinh Bảo Đại. Qua mấy căn biệt thự cổ được xây từ thời Pháp, tôi rất ấn tượng với lối nhỏ vào nhà trồng kín hoa thục quỳ, hoa pan-xê, những bức tường được chăng kín dây leo xanh um; tạo nên một cái gì đó rất riêng, chỉ Đà Lạt mới có : cổ kính, hoang sơ, nhưng cũng thật thơ mộng như thể cô cong chúa ngủ trong rừng tôi gặp trong câu chuyện cổ tích từ hồi bé xíu. Thấm mệt sau cả ngày khám phá, buổi tối tôi và bố Dũng quyết định ở khách sạn chơi cờ caro rồi ngủ sớm.Bố Dũng quả là một đối thủ không tồi. Trước khi bố Dũng về phòng, tôi chần chừ một lúc lâu rồi hỏi khẽ:


- Bố Dũng này!... Ngày mai, ngày mai...


- Ngày mai, sao hả con?


- Ngày mai bố dẫn con đến cánh đồng trồng dâu tây được không?


- Được chứ! Con thích đi đâu cũng được. Có gì khó đâu mà con phải ấp úng vậy ?


Tôi không thể trả lời được câu hỏi của bố Dũng. Chỉ khẽ chào rồi chúc bố ngủ ngon...


Từ sáng sớm hai bố con đã có mặt ở cánh đồng trồng dâu tây. Nhìn những quả dâu lúc lỉu trên giàn thật thích mắt. Màu xanh của lá hoà với màu đỏ của quả, điểm vào đó là sắc trắng của hoa, màu vàng của nhuỵ, tất cả ánh lên dưới những giọt sương sớm long lanh thật đẹp. Bố Dũng định đút cho tôi một quả dâu, hơi bất ngờ nhưng tôi không muốn làm bố Dũng buồn nên há miệng ra cho bố đút.


- Quả này chua quá bố Dũng à. – Tôi nhăn nhó.


- Vậy quả này chắc chắn ngọt đấy!- Bố Dũng lấy một


quả khác, nhìn tôi ăn vẻ rất chờ đợi.


Lần này thì dâu đúng là ngọt thật. Hai bố con vừa cùng bác chủ vườn hái dâu, vừa cười, đùa rộn cả một góc vườn.


Đến chiều hai bố con đến cao nguyên LangBiang chơi. Bố Dũng còn thuê cả một chiếc xe Jeep nữa. Chỉ còn thiếu một chiếc mũ gấp vành nữa là bố đã trở thành cao bồi thật sự. Đứng trên đỉnh LangBiang tôi thấy mình thật nhỏ bé.Ở đây, tôi có thể nhìn thấy toàn cảnh Đà Lạt, thấy cả Suối Vàng, Suối Bạc uốn khúc quanh co ở dưới chân núi . Những đám mây bay là là ngay trên đầu làm cho người ta cảm giác đang chìm trong màn mây, như thể ở chốn bông lai, hay lạc vào một xứ sở thần tiên nào đó. Thật không thể tin nổi!


Đang mải mê ngắm cảnh, chợt bố Dũng quay sang hỏi tôi:


- Con có biết đây là nơi gần vói thiên đường nhất không?


Tôi đang bất ngờ không hiểu. Bố Dũng cười bảo:


-Đây là nơi cao nhất Đà Lạt, chẳng phải nó là nơi gần thiên đường nhất sao?


Tôi gật đầu đồng ý. Bố lại hỏi tôi:


- Con có muốn gửi thư lên thiên đường cho bố con không? Bố đang định gửi thư cho Cẩm Vân.


Tôi chẳng biết bố định làm gì nhưng vẫn vui vẻ gật đầu, trong lòng thấy tò mò vô cùng. Thế là bố ra xe lấy hai quả bóng bay và giấy bút, chẳng biết bố đã chuẩn bị từ bao giờ. Tôi đã viết thư cho bố kể về bố Dũng và những ngày vừa qua. Tôi nói bố đừng lo lắng cho tôi, tuy tôi còn nhớ bố nhiều lắm nhưng tâm trạng tôi đã khá hơn nhiều. Tôi vẫn còn băn khoăn về chuyện mẹ đã nói với tôi trước khi tôi đi Đà Lạt đó là sang Anh du học và sống cùng mẹ .Tôi kể cả băn khoăn này vào trang thư cho bố, và cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Viết xong thư tôi và bố Dũng buộc chúng vào hai quả bóng bay và thả chúng đến thiên đường.


Lúc hai bố con ngồi ăn bánh quy và uống chút caffe nóng mang theo bố Dũng kể cho tôi về việc gửi thư đến thiên đường:


- Chắc con ngạc nhiên lắm, khi bố nghĩ ra cách này. Đây vốn là ý của Cẩm Vân. Con bé từng nói khi nào đến đây sẽ dùng cách này để gửi thư cho mẹ. Bố biết, con gái bao giờ cũng cần có mẹ. Nhưng việc mẹ của Cẩm Vân ra đi bố cũng rất đau lòng và không thể làm gì được. Còn việc tìm một người mẹ mới cho con bé bố luôn e ngại vì sợ điều đó có thể làm xáo trộn cuộc sống của con bé.