Bánh giò

Bánh giò

Tác giả: Sưu Tầm

Bánh giò

Bánh giò sẽ mãi là người bạn đồng hành cùng con cho tới cuối đời.


***


Lê đôi chân mệt rã vì chạy đốn chạy đáo cả ngày, tôi lặng lẽ về phòng trọ trên con đường nhập nhòe ánh điện vàng hắt ra từ thành phố. Mùi hủ tiếu thơm nức nở bốc hơi trên bếp than sôi sùng sục như mời mọc thách thức, nhìn xuống cái bụng đang thi nhau gào khóc, tôi mới sực nhớ ra cả ngày hôm nay vẫn chưa kịp nhét gì vào bụng. Đâu đó bên kia đường tiếng rao "bánh chưng bánh giò" vang lên khiến tôi thấy chạnh lòng, nước mắt chợt chực trào, giá như có ba ở đây, hẳn ba đã nhét vào tay tôi chiếc bánh giò nỏng hổi, đợi lúc tôi chén no nê xong ba mới yên tâm vén màn đi ngủ. Những nỗi nhớ về ba cứ vậy lần lượt ùa về.


Bánh giò


Tôi và ba sống nương nhau trên mảnh đất Tây Nguyên quanh năm nhuốm màu bụi đỏ, dưới mái tôn cũ kĩ không che nổi mỗi lúc cái lạnh ùa về, hễ mùa mưa tới, hai ba con thi nhau lấy chậu hứng từng giọt mưa lọt từ lỗ hổng nhỉ xuống, có khi bão về, tấm tôn yếu ớt buộc mình phải "rời tổ" treo lủng lẳng trên ngọn cây, những lúc như vậy, tôi nhìn ba chỉ biết khóc.


Dù cuộc sống có nghèo, có khó khăn đến vậy nhưng ba quyết tâm phải cố gắng cho tôi đi học. Có học thì mới bằng bạn, bằng bè, mới thoát khỏi cái nghèo đeo bám, con ạ. Chỉ cần sau nay con được sung sướng, đời ba có cực đến đâu ba cũng ráng. Nói xong, ba mỉm cười, đôi bàn tay chai sạm đặt vào vai tôi như an ủi, vỗ về.


Canh năm đến, khi mặt trời còn nhường chỗ bóng đêm, ba đã hì hục bắt tay vào làm những chiếc bánh giò thơm ngon, ngày ngày ba đều dậy sớm một mình, tôi thấy thương ba quá chừng. Có hôm tôi cũng bật dậy phụ ba làm bánh, thấy thế ba chỉ rầy vô ngủ, còn sức mai mà đi học, tôi cứ dùng dằng mãi, đòi phải phụ làm bánh với ba, được vài hôm thì tôi lăn đùng ra ốm. Ấy vậy mà ba chẳng mắng tôi lấy một lời, ba thương tôi cả tuổi thơ chỉ biết mỗi bánh giò, ngay cả lúc ốm, ba cũng chẳng đủ sức cho tôi một bữa thật ngon. Tôi cười xòa, lộ hai cái răng "lồi sỉ" không chịu mọc đúng chỗ, vừa nắm chặt tay ba vừa nói: "Con yêu ba như những chiếc bánh giò này vậy, một ngày không ăn bánh giò, con sẽ chết không phải vì đói mà vì thiếu đi sự ngọt ngào của cuộc sống, cả đời này con sẽ ăn mãi bánh giò của ba, ăn hoài mà không bao giờ thấy ngán". Từng giọt nước mắt in hằn trên làn da đen sạm của ba, đó là lần đầu tiên tôi thấy ba bật khóc.


Tiếng rao bánh giò của ba xuyên xuốt mọi nẻo đường, từ phố thị ồn ào cho tới quê nghèo hẻo lánh. Những buổi đêm ba về trễ, tôi cứ thấp thỏm không yên, không biết mưa gió thế này ba có lái vững không, đất cao nguyên nhiều dốc lắm đèo, ban đêm chỉ có mỗi chiếc đèn đội đầu sao đủ ánh sáng ba soi đường. Nhỡ đâu chân ba lại trái gió trở trời đau buốt, giữa vườn cà phê bạt ngàn heo hút này, chân ba có bị chuột rút thì biết phải kêu ai. Những ý nghĩ đó cứ dồn dập trong đầu tôi mãi, đến lúc tôi ngủ quên lúc nào không hay, sáng ra tỉnh dậy đã thấy ba đặt sẵn bánh giò làm buổi sáng trên bàn.


Dù cuộc sống có vậy, quanh năm suốt tháng chỉ "thưởng thức" mỗi bánh giò, nhưng căn nhà nhỏ của ba và tôi không bao giờ vắng bóng tiếng cười, tôi thích nhất mỗi lúc được rúc dưới nách ba, nghe ba thì thầm từng câu chuyện về các vì sao, dù câu chuyện của ba tôi đã học đến thuộc lòng nhưng cứ mỗi lần nghe lại tôi cảm thấy thích thú lạ lùng, bởi chỉ cần được nghe giọng ba thôi là tôi đã hạnh phúc lắm rồi.


Cho tới ngày tôi bước chân vào đại học, tôi áp vào ngực ba òa khóc nức nở, miệng thều thào: "rồi Tết con lại về với ba nhé, trời trở rét rồi, nhớ mặc nhiều áo ấm nghe ba, con sẽ chăm chỉ viết thư gửi về" đến đấy, tôi không còn nói được nữa, chỉ ước gì xe đừng lăn bánh. Ba đứng đấy mĩm cười chào tôi, khẽ dúi vào tay tôi cặp bánh giò còn nghi nghít khói, "ráng học cho tốt nghe con, đất Sài Gòn đầy rẫy bon chen lừa lọc, một thân một mình phải cẩn thận, không được đặt hết niềm tin vào bất cứ ai", giọng nói ba cứ thế nhỏ dần, biến mất sau những rặng muồng cằn cỗi.


Bỗng giọng nói quen thuộc vang lên kéo tôi về lại với cơn đói thực tại: "Hai bánh giò ha con, hôm nay đắt khách quá xá, mà ăn riết bánh giò hoài vậy không ngán ha con?" Tôi mỉm cười nhìn bác, "bánh giò bác làm ngon quá hén, mùi vị hệt như của ba con vậy, ăn hoài chỉ có ghiền thôi bác ạ". Bóng bác khuất dần, dáng ai như dáng ba tôi gầy gò chở thùng bánh nặng trĩu trên chiếc xe cộc kệch, tôi thờ thẫn đứng nhìn bánh xe rẽ vào ngõ khác mới quay lưng.


Sài gòn hôm nay cũng bắt đầu len lỏi đi tìm cái lạnh rồi ba ạ. Hàng ngày ăn mỗi chiếc bánh giò đã đi vào thói quen con đều đặn, không phải để lấp cái bụng đói thôi đâu mà còn vơi đi những nỗi nhớ về ba, tìm kiếm sự ấm áp của ba nơi xứ người chật chội.


Bánh giò sẽ mãi là người bạn đồng hành cùng con cho tới cuối đời.