Snack's 1967
Tìm lại những ngày xưa

Tìm lại những ngày xưa

Tác giả: Sưu Tầm

Tìm lại những ngày xưa

..ha....ha – thằng Dương khoái chí cười rung người


Tôi điên tiết:


- Thì hồi đó tao thích mày nên thế chứ giờ có thách vàng tao chả thèm


- Mày thích tao thế cơ à.


Biết mình nói hớ. Tôi làm bộ chuyển sang vấn đề khác. Nó không những không chịu chuyển mà đi sâu vào vấn đề hơn.


- Tao cũng thích mày mà – mặt nó mơ màng như đang hồi tưởng lại lúc xưa.


- Mày biết tao thích mày từ khi nào không


- Chịu – tôi cụt lủn đáp.


***


Cũng như mọi khi. Tôi với Dương đang đạp xe song song thì mây đen chợt ùn ùn kéo đến. Trời trong xanh đang nắng gay gắt bỗng nhiên xám xịt nhanh chóng. Cả một mảng trời tối đen như mực. Cơn đen mỗi lúc một dày lan nhanh như khói bếp than bay lên bu kín lấy gian bếp mỗi khi nhóm lò.


Hai đứa chả ai chuẩn bị áo mưa trước. Cố gắng đạp thật nhanh để tránh mưa nhưng tránh làm sao kịp khi chúng tôi mới chỉ đi được nửa quãng đường mà thời tiết thì thay đổi chóng mặt. Tôi trông thấy những hạt mưa to rơi lộp bộp trên đường bắt lên những tia nước nhỏ li ti xung quanh mỗi hạt. Mưa rơi ướt lưng áo đến tê rát da.


Thằng Dương đi bên cạnh lúng túng không biết xử lý ra sao bất ngờ nó đưa tay phải ra nắm lấy tay trái đang giữ ghi đông xe của tôi giọng vội vàng.


- Mau vào tránh mưa đi. Tao nhìn thấy chỗ tránh rồi.


Lúc này mắt tôi đã nhòe và cay xè bởi nước mưa. Toàn thân hai đứa hầu như chỗ nào cũng có nước mưa lui tới. Tôi với nó nhanh chóng tạt vào chỗ mà theo nó là để trú được mưa.


Tới nơi, chỉ kịp dựng xe ngoài trời rồi hai đứa chạy thẳng vào hiên một ngôi nhà mái bằng một tầng nhưng có vẻ chủ nhân của nó đã lâu không ở vì xung quanh cỏ mọc khá cao, rêu xanh đã phủ rất nhiều ở nền hiên nhà.


Cả hai đứng nép sát tựa lưng vào tường tránh mưa nhưng hình như cái hiên đó không đủ rộng để có thể che được một cơn mưa đang mỗi lúc một xối xả. Mưa chéo ngang dọc trắng xóa như chỉ chực xuyên vào tất cả những người đi đường. Tôi đứng đó khẽ rùng mình vì cái lạnh đang thấm dần vào da thịt và cải tiếng âm thanh ào ào đang to dần lên. Tiếng nói của thằng Dương bên cạnh làm tôi giật mình.


- Mày lạnh à.


- Ừ - hai tay tôi khẽ run và đang khoanh trước ngực để hạn chế cái lạnh.


Nó tiến lại gần hơn nữa. Lúc đó tôi tưởng nó cầm lấy tay tôi cho khỏi lạnh nhưng không phải. Nó tiến lên phía trước, quay lưng về phía tôi và nói:


- Để tao đứng trước cho. Ở nhà tao dầm mưa suốt chả sao. Mưa thế này chẳng may mày ốm mai tao đi học một mình cũng buồn.


Tôi đứng sau lưng nó trơ như cục đá. Lòng nghĩ ngợi bâng khuâng. Người tôi bỗng thấy ấm hơn rất nhiều. Cái ấm ở đây không phải do được tấm thân thằng Dương che cho mà hình như đang có một luồng điện chạy khắp cơ thể. Mặt tôi nóng ran lên chẳng cần soi gương tôi cũng biết nó đỏ bừng. May mà thằng Dương không quay lại, nếu mà quay lại chắc tôi phải kiếm một cái lỗ nẻ nào dưới đất để mà chui xuống mất. Tự lấy hai tay áp vào má để mong cho nó bớt đỏ đi phần nào.


Hết mưa, cả hai lại lọ mọ dắt xe đi tiếp. Nó vẫn cười nói như bình thường để mặc tôi với bao suy nghĩ lẫn lộn và vài ngày sau tôi phải tự điều chỉnh suy nghĩ của mình rằng mình quá nhạy cảm. Đó chẳng qua là một việc hết sức bình thường của người bạn mà thôi.


***


- Thế ra mày thích tao từ trận mưa đó à.


- Ừ - hồi đó tao định ôm mày nhưng sợ mày giận nghỉ chơi nên tao chỉ dám đứng trước che mưa thôi.


- Thế hồi đó mày chưa thích tao hả - nó dò hỏi.


- Thích gì chứ, mơ à – tôi cúi xuống nhấm nháp thìa kem đã chảy gần như không còn nguyên hình mà chỉ toàn nước.


Thực ra lúc trú mưa tôi cũng thích nó nhưng ai lại nói thẳng ra thế này. Là con gái ít ra cũng phải lùi thời gian thích con trai hơn một bậc cho đỡ ngại chứ.


- Mày còn nhớ vụ mày hỏng xe không – tôi đưa mắt nhìn thăm dò nó.


Dương nheo mắt có vẻ như cố nhớ lại xem sự việc đó nó đang nấp ở đâu trong đầu mình.


- Tao có mấy lần hỏng xe làm sao nhớ được.


***


Tôi với Dương đi học cùng nhau nhưng tới lớp học tuyệt nhiên không dám ngồi cạnh. Mọi hành động của chúng tôi trong lớp đều được mấy con mắt " cú vọ" xung quanh chú ý. Lớp học rộng lắm, ở quê lớp ôn thi đại học cả huyện chỉ có hai nơi tổ chức ôn nên mật độ sĩ số trong lớp lên tới hàng trăm người. Chúng tôi không đủ sức " giao lưu" với tất cả trong lớp nên chỉ chơi theo nhóm. Tôi thì hay ngồi cố định ở bàn thứ hai cạnh cái Liên và cái Hương. Hai đứa nhà gần thường xuyên tới sớm để giữ chỗ cho tôi. Tuy biết ơn hai đứa vì chả bao giờ phải lo tranh giành chỗ ngồi nhưng cũng suốt ngày phải nghe những câu hỏi đại loại như :


- Mày với thằng Dương có gì không?


- Chúng mày đi học với nhau suốt mà không có gì à? Chả tin


- Hôm trước tao thấy thằng Dương đi sau cứ nhìn mày kiểu gì ý.


Những lúc tôi ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ, buồn vì bài tập dạng này giải nhiều lần rồi mà vẫn quên, môn toán học mãi chưa khá lên được là bao hay thi đại học đến nơi rồi, không biết ôn tập thế này mà kết quả chả biết có ra sao không... Những lần như đó y rằng tôi sẽ nhận được câu hỏi:


- Đang tương tư anh Dương hả?


Rồi thì hai đứa thi nhau độc thoại với nhau. Một đứa giả là thằng Dương, một đứa là tôi. Chúng nó tự tạo dựng kịch bản rồi tự trả lời nhau những lời yêu đương linh tinh làm tôi phát điên lên. Tôi càng bực nó càng trêu. Thú thực nhiều lúc chúng nó trêu cũng không hẳn là tức hết, có một phần gì đó cũng thinh thích trong lòng nhưng do bị cái bực nó lấn át đi khiến hai đứa đó không nhận ra mà thôi.


Như mọi hôm, 11 giờ tan học. Tôi dắt xe ra chỗ hẹn đứng chờ. Thằng Dương là chúa lẩn mẩn. Hầu như tan học nào tôi cũng phải chờ nó. Hôm nay không hiểu sao nó ra lâu vậy. Sốt ruột tôi lò dò vào trong xem. Lớp học đã về hầu như hết. Lán xe chỉ còn chỏng chơ mỗi xe của nó mà không thấy bóng dáng chủ nhân đâu. Tiến lại sát lớp thì thấy nó đang cắp cặp từ cuối lớp đi lên:


- Mày làm gì mà giờ này mới ra.


- Tao đi vệ sinh.


- Đi vệ sinh rồi ngủ ngay trong đó giờ mới tỉnh dậy để về à – tôi bực mình đáp.


- Trời ơi, tao đau bụng từ sáng tới giờ không hỏi thăm bạn một câu mà đã gắt om sòm thế.


- Ừ thì hỏi thăm, tào tháo đuổi hả.


Nó gật đầu tiếp lời:


- Từ sáng tới giờ phải năm, sáu chuyến rồi – mặt nó buồn thiu.


Tôi buồn cười quá không nhịn được phì cười. Nó không nói gì dắt xe đi thẳng không thèm để ý xem tôi đứng đó hay đi sau nó.


Ra tới đường to. Nó nhảy phốc lên yên định đạp nhưng lì chả đi nổi. Thấy lạ nó xuống kiểm tra thì hô toáng lên:


- Xe tao thủng săm rồi, cho tao đi nhờ xe nhé.


- Gì thế ông nội – tôi gắt.


- Thì xe hỏng chứ sao.


- Nhưng tao đâu biết ngồi sau dắt xe.


- Thế mày chở tao đi – nó đề nghị tỉnh bơ.


- Trời, tao phải chở cái thứ hơn nửa tạ như mày về nhà có mà thành siêu nhân luôn rồi. Thôi kệ mày, dắt bộ 3km về nhà đi tao về trước đây.


Tôi vênh mặt phóng vù xe đi. Tôi chỉ định đùa nó nhưng tuyệt nhiên không thấy nó năn nỉ hay gọi lại.