Polly po-cket
Mùi của gió

Mùi của gió

Tác giả: Sưu Tầm

Mùi của gió


Và Hoa bước dần vào giấc ngủ của tôi thay cho những cơn mộng mị triền miên, tiếng hát ấm và mềm của cô ấy dường như có tác dụng hơn bất cứ loại thuốc an thần nào. Yên bình.


- Kì nghỉ hè sắp qua rồi...


- Vậy sao? Tôi không để ý. Vậy là cậu sắp có thêm bạn bè rồi.


- Tôi không chắc. Có thể họ sẽ sợ tôi, không phải ai cũng như cậu .. Vết sẹo này chẳng phải rất đáng sợ sao?


- ...


Cô ấy quay người, bước vào nhà, lặng lẽ, không nói thêm bất cứ một lời nào với tôi. Đêm đó Hoa vẫn điện thoại cho tôi, hát cho tôi nghe, trước khi cúp máy cô ấy nói khẽ "Tôi không hề thấy vết sẹo đó".Và tôi đã nghĩ đó là một lời an ủi theo cách rất riêng của cô ấy. Mỗi ngày tôi dường như đều ổn hơn một chút, chỉ một chút thôi, nhưng nó cũng khiến cuộc sống của tôi trở nên dễ thở hơn nhiều. Tôi nhờ mẹ Hai mua giúp một bó hoa, mẹ từng nói ý nghĩa của hoa Făng, chính là hàn gắn những vết thương long. Tôi muốn tặng Hoa.


- Tặng cậu. Hi vọng cậu sẽ thích. Cảm ơn, Hoa.


- Tôi với tay đặt bó hoa lên thành ban công nhà cô ấy, ngay sát tay Hoa.


- ...


- Màu hoa này rất giống màu áo cậu mặc hôm nay, hay thật. Hoa hồng...


- Cảm ơn bó hồng của cậu. Đẹp lắm.


Câu nói dở dang " Hoa hồng... mình nghĩ có lẽ cậu không thích, hoa này cũng đẹp đúng không ?'' không thể thoát ra khỏi cuống họng của tôi nữa. Một cô gái thích trồng hoa nhầm hoa făng với hoa hồng ư? Và cô ấy chạm vào bó hoa, cầm nó lên, và lần tay chạm vào những bông hoa. Tôi đứng yên, chết lặng khi thây gương mặt trở nên tái nhợt của cô ấy, ánh mắt không còn lặng lẽ mà thảng thốt, nhưng rất nhanh, lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có. Cô ấy nhìn tôi như chờ đợi rồi cầm bó hoa bước vào trong. Tôi đứng yên. Đầu óc hỗn loạn. Đêm đó tôi không nhận được điện thoại của Hoa, và tiếng kêu đau đớn giữa đêm lại xuất hiện. Cô ấy không lên ban công. Không nhận điện thoại. Ánh mắt kì lạ của cô ấy, cách nhìn và cách đi của cô ấy, câu nói an ủi của cô ấy, sự nhầm lẫn ngày hôm đó ... Tôi cố xua đuổi sự liên kết đó, nhưng không thể. Đêm thứ ba không gặp nhau, cô ấy điện thoai cho tôi, nói tôi hãy sang nhà chơi rồi cúp máy. Tôi băn khoăn, tôi không muốn xác minh, nhưng tôi nhớ cô ấy, tôi muốn gặp, tôi chắc chắn vậy.


Tôi bấm chuông . Không phải Hoa, một người phụ nữ bước ra nhìn tôi dò hỏi, rồi bà gật đầu hiền từ.


- Con là bạn cuả Ngọc ..à Hoa sao? Vào đi con.


Tiếng con ngọt ngào ấm áp vang lên làm tôi thấy mũi cay cay một chút, phải,tôi vẫn chưa hoàn toàn đối diện được. Tôi vào nhà, căn nhà trống trải,hầu như không có gì, đồ đạc trong căn nhà rộng rãi ít đến khó hiểu. Điều đó làm tôi sợ. Tôi sợ mình nghĩ đúng.


- Ngọc ở trên phòng đó con , con lên gặp nó đi,nó không đủ sức xuống nhà đâu...


- Ngọc ạ?


- Ừ, tên nó là Ngọc đó con, con lên đi, rồi con sẽ hiểu...


Những bậc thang trở nên dài vô tận, cảm giác nặng nề lo sợ bao trùm bủa vây con tim nhiều mảnh vá của tôi. Cửa phòng không mở, tôi bước vào, lặng lẽ nhất có thể... hi vọng... phải tôi đang hi vọng...


- Cậu đến rồi à? Hoa khẽ hỏi, giọng yếu ớt đến mủi lòng nhưng tôi vẫn vui mừng, chỉ là một nhầm lẫn thôi, tất cả đều là nhầm lẫn thôi, nhưng ông trời thật khéo trêu ngươi..


- Tôi nhận ra tiêng bước chân và hơi thở của cậu gió ạ...


Một khoảng lặng im kéo dài đến đáng sợ. Cô ấy đưa tay lên không trung, mệt mỏi vẫy tôi ,tôi chợt nhận ra cô ấy rất xanh xao. Khuôn mặt trắng xanh khiến tôi có cảm giác không thật, cảm giác cô ấy rất xa tôi. Tôi tới gần giường và lặng lẽ ngồi xuống. Lọ hoa făng đặt ở đầu giường vẫn rất đẹp.Tôi muốn nắm lấy bàn tay cô ấy nhưng lại không thể. Tôi sợ điều gì cơ chứ.


- Cậu biết không? Thính giác của tôi hơn người thường đấy....


Cô ấy khẽ cười, nụ cười mà những ngày này tôi nhớ nao lòng. Nhưng tôi lại sợ nhìn thấy cô ấy cười lúc này, nụ cười mơ hồ càng khiến Hoa giống như đang ở một thế giới khác, thế giới mà đến một ngày tôi sẽ không thể lại gần được nữa. Tôi sợ.


- Sao cậu không nói gì vậy? Tôi là Ngọc. Nhưng tôi đã là Hoa những lúc ở bên cậu. Ngọc là một người không nhìn thấy, Hoa lại muốn như một người bình thường. Nhưng giờ tôi mới nhận ra cả hai đều là người mù.


Hai tiêng cuối cùng đánh mạnh vào đầu óc tôi, cô ấy nói gì cơ, cô gái hàng ngày tôi gặp, cô gái ở bên cạnh tôi những ngày tháng qua là một cô gái mù sao? Cô ấy mệt mỏi ngồi dậy , ánh mắt lặng lẽ nhìn vào không gian, giờ tôi mới hiểu,ánh mắt kì lạ không khi nào nhìn thẳng vào tôi.


- Tôi xin lỗi, tôi đã nói dối cậu, gió à.