Polly po-cket
Cà phê sữa

Cà phê sữa

Tác giả: Sưu Tầm

Cà phê sữa

.


Cả hai đều ngạc nhiên về sự đồng thanh này.Dương quay đầu nhìn đối phương, cậu cũng đang nhìn nó. Nó có cảm giác không khí trở nên ngượng ngập. Đức bỗng phì cười:


- Xem ra cậu và tớ vẫn rất ăn ý. Cậu nói trước vậy


- Ờm, không có gì, chỉ định hỏi thăm lâu nay chắc cậu sống rất tốt


- Ừm, tốt lắm, cha dượng rất tốt. A, tớ còn có thêm một cô em gái nữa, khi nào sẽ giới thiệu với cậu, nó và cậu khá hợp tính đó, nó học lớp bảy


- Vậy sao, tớ cũng thấy tò mò


Nó cười gượng, trong lòng hơi hụt hẫng. Vì cậu sống rất vui, vui vẻ hơn khi có nó?


- Nhưng tiếc thật, chắc không có cơ hội, thi xong tớ sẽ về luôn


Bỗng nhiên nó không muốn dây dưa thêm nữa. Cậu vốn rất tốt. Nó xuất hiện chẳng có ý nghĩa gì. Cậu còn không có lời giải thích nào... sao lại phủi sạch như thế?


Nó là kẻ qua đường sao, một người bạn cậu vô tình vừa bắt chuyện???


- Nhanh vậy, cậu ở đâu, chẳng mấy khi, tớ còn tính dẫn cậu đi chơi


Nó giận rồi. Thái độ của cậu... cái nó muốn nghe là thứ khác kia...


- Cảm ơn thành ý của cậu. Nhưng tớ và cậu hình như không thân tới mức đó. Tạm biệt.


Nói xong chuyển hướng đi thật nhanh.


Đức lặng người. Làm sao vậy, tự nhiên lại lạnh lùng đến thế? Cậu vội đuổi theo:


- Này, Dương, chờ tớ... ơ, cậu khóc?


Đức sửng sốt khi thấy Dương đang đưa tay gạt lệ. Cậu bỗng khó hiểu, đây là lần đầu tiên cậu thấy Dương khóc.


- Sao thế?


Dương bối rối:


- Không có. Tớ đi trước...


Đức lại không kiên nhẫn như vậy. Cậu không thể bỏ qua thái độ của Dương, ngay từ đầu đã rất hờ hững. Cậu kéo tay Dương lại.


- Làm gì vậy? - Nó gắt lên


- Là tớ hỏi cậu mới đúng, biểu hiện cậu đây là ý gì?


- Buông!!!


Nó trợn mắt nhìn cậu, cố gắng vùng tay nhưng không được.


- Cậu muốn sao, tớ thì làm sao? A, hay vì tớ không rối rít vui mừng, khoa chân múa tay khi gặp lại cậu nên cậu thấy thất vọng. Ha... thật buồn cười, sao tớ phải làm thế với người chưa từng xem tớ là bạn, rũ bỏ tớ không nói tiếng nào, cắt liên lạc luôn mới ghê chứ, biết sao không, tự dưng tớ thấy sợ cậu, sợ bộ mặt giả tạo của cậu. Cậu diễn kịch cho ai xem, hay là đang cố ý châm chọc tôi hả...


Nói xong nó không kìm nén được nữa mà òa khóc ngon lành.


Đức "..." Đã thành công gây sự chú ý. Cậu không biết chui đường nào luôn


- Này, đừng khóc nữa, mọi người đang nhìn cậu kìa


Dương không quan tâm. Bao nhiêu uất ức trong lòng khiến nó càng muốn "dậy sóng vỡ đê". Đức càng luống cuống hơn.


- Ái, ngẩng đầu lên đi. Tớ xin lỗi mà, là lỗi của tớ, tớ sẽ giải thích. Chiều nay cậu không định thi nữa hả?


Quả nhiên thành công. Nó còn phải vào chuyên toán, không dễ gì lại bỏ thi. Vội lau nước mắt, vẫn còn nấc nghẹn nhìn ai đó oán trách. Trong khi Đức có cảm giác như sắp nội thương vì nhịn cười. Trông bộ dạng mít ướt lem nhem của Dương đúng là lần đầu "mở rộng tầm mắt".


Nó thẹn quá hóa giận cầm ngay máy tính đập vào vai Đức khiến cậu "ai uu" một tiếng rồi quay người đi thẳng. Đức chỉ biết xoa vai cười khổ...


***


Ba ngày sau, Dương vẫn còn ở thành phố. Hai hôm nay nó thường bị Đức lôi đi hết nơi này nơi kia, nó cảm thấy không thể chán hơn. Loại thời tiết nên ở nhà bật quạt xem ti vi thì lại phơi mặt ngoài trời đến choáng váng. Nhưng nó không phủ nhận sự xuất hiện của Đức đã cân bằng cuộc sống như trước kia. Chỉ cần không phải cậu cố tình bỏ rơi nó, nó đều cho qua tất cả. Chỉ cần cậu vẫn xem trọng nó, coi nó như một người bạn đặc biệt...


Dương trách cậu ngây thơ nông cạn khi không nói tiếng nào đã rời đi vì sợ làm hỏng buổi dã ngoại của nó. Rõ ràng hôm đó vẫn thật vô vị. Điều khiến Dương ấm ức hơn cả là Đức nói không nhớ số điện thoại nhà nó, trong khi nó nhắm mắt vẫn viết được dãy 11 số di động của cậu. Đức bị mất điện thoại trên xe. Lâu nay cậu dùng số mới. Cậu vốn không có thói quen nhớ một số điện thoại của ai khác, ngay cả của mẹ cũng lưu phím gọi nhanh. Lúc đó Dương đã rít lên:


- Vậy lúc gặp chuyện mà trong tay cậu không có di động thật không nghĩ cậu sẽ sống chết như nào


- Tớ nhớ số 113 mà!


Dương "..." cậu ta cứ thế gọi cho cảnhsát?!


Thật dở khóc dở cười, nó không biết cậu còn có điểm ngốc nghếch lười biếng như vậy. Chỉ vì không nhớ số điện thoại nhà nó, cậu đã vô tư quên nó luôn? Nghĩ sâu một chút lại thấy cậu xem nhẹ mối quan hệ này thì phải...


Chính là thế, là tự nó xem nặng, vì nó không đơn giản đối cậu chỉ là bạn...


Nhưng không phải vậy, vốn dĩ Đức biết sẽ sớm gặp lại Dương. Cậu tin vào sự hiểu biết của mình về Dương, hơn hết là tin vào niềm đam mê toán học của hai đứa...


Ngày Đức tiễn Dương ở trạm dừng xe bus, cả hai đều thoải mái vui cười. Cả cậu và nó sẽ sớm trở lại thời gian trước kia, cùng học dưới một mái trường, và rất có thể cùng lớp nữa.


- Cầm lấy


Đức đưa nó vỉ kẹo gum dặn dò:


- Nhai cái này đỡ say xe.


Nó cười hì nhét vào túi xách, bóc hai viên, sau đó chép miệng:


- Nhớ điện cho tớ thường xuyên đó.


- A?! Cái đó...