Disneyland 1972 Love the old s
Cà phê đắng hay ngọt?

Cà phê đắng hay ngọt?

Tác giả: Sưu Tầm

Cà phê đắng hay ngọt?

Trong chuyện tình cảm, không thể thúc giục...


***


Nó hồng hộc chạy lên tầng 4 trong lòng nguyền rủa con Ngọc nghỉ học mà không báo, làm nó chả kịp chuẩn bị mà đi muộn.


Bạn bè thân là thế! Bạn bè một thuở xách dép đi mẫu giáo là vậy.


Cà phê đắng hay ngọt?


Yên vị trong lớp, bàn chỉ còn nó và Tuấn. Mà trước khi Ngọc chuyển đến thì cũng chỉ có chúng nó. Lấy sách vở ra, nó liếc thằng Tuấn. Vẫn vậy! Nó hận thằng con trai nào thấy nó mà không nhìn. Nó hận thằng con trai nào thấy nó mà không chào. Nó hận thằng con trai nào thấy nó mà chảnh, kiêu, sĩ.


- "Tuấn nè! Mày biết gì chưa?".


Thằng Tuấn liếc nó một cái, buông một câu: "Gì?".


- "Hôm nay con Ngọc nghỉ.".


- "Thì sao?".


- "Tức là hôm nay tao sở hữu ba cái ngăn bàn. Ồ kế?".


- "Mày rảnh à?". Thằng Tuấn nhìn nó khinh khỉnh: "Hết chuyện để nói à?".


Nó cũng biết là "hết chuyện để nói" thật, nhưng cũng chẳng biết thế nào là bắt chuyện có duyên nữa. Nó thích Tuấn. Nhưng nghịch lý là nó ghét Tuấn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Con trai gì mà im như thóc, động tới là cọc cằn. Không thể yêu thương nổi. Thế mà trời đất xui khiến thế nào mà nó lại thích Tuấn. Thinh thích.


Có lẽ từ chuyện hồi cuối năm 11 mang tên "sự cố hi hữu". Chắc do nó cận nặng quá nhưng cũng có thể sự việc đã vốn phải như vậy! Hôm ấy, cô trả vở cho cả lớp thì vở nó bị một tên con trai khùng điên giấu đi. Ra chơi, trong lòng đã sẵn bực tức, tay đã cầm chắc cái thước kẻ, phăm phăm ra chỗ ghế đá cầu thang - địa bàn của hội con trai lớp nó. Tiếng nói chuyện ồn ào, hỗn độn, vui vẻ. Nó chẳng để tâm không khí ra sao, sát khí đùng đùng xông thẳng đến mục tiêu đã xác định và. . . "Binh! Bốp! Chát!...", và âm thanh chửi bới: "XXX" (Gốc gác của thằng giấu vở). Khi đánh người, mắt mũi nhắm tịt vào, đã thế lại còn đánh đau, chửi to. Lúc sau nó mới dám mở mắt ra. Ôi thôi . . . Đánh nhầm người! Nạn nhân không ai khác là Tuấn. Thằng con trai tròn mắt nhìn nó, cười ngớ ngẩn, chả có dấu hiệu trả thù bỗng làm nó áy náy vô- cùng- khủng- khiếp. Mấy tên con trai khác thì bò lăn ra cười, sảng khoái. Nó xấu hổ muốn chết. Trong lòng gào thét, ruột gan ngoáy lộn: "Trời ơi! Ai giết tôi đi! Giết tôi Đi!!!".


Từ đấy nó mới hay để ý đến Tuấn. Từ áy náy chuyển sang thương hại, rồi sau loằng ngoằng giai đoạn mới "thinh thích".


***


Nó khi thích một người, ngớ ngẩn vô cùng.


Nó thích âm thầm quan sát Tuấn dù ngoài mặt đúng kiểu nhìn- cậu- thì- tôi- thà- nhìn- đầu- gối. Nó để ý Tuấn hay gục xuống bàn, hay ngồi vẽ linh tinh, xấu xí, hay thao thao bất tuyệt về mấy game LMHT nhưng cũng tỏ ra chăm chú khi học mấy môn hóa, lí. Lúc ấy trông Tuấn thật hiền.


Nó thích âm thầm tìm hiểu. Lên mạng xem đủ thứ chiêm tinh, bói toán. Rồi khi ở lớp, nó thường nói bóng gió hỏi về Tuấn, bất cứ điều gì: gia đình, bố mẹ, sở thích,...


Cả lớp không ai biết nó đơn phương Tuấn, trừ Ngọc. Bao nhiêu điều về Tuấn nó đều kể cho Ngọc. Dài dòng, lằng nhằng, nhàm chán đến nỗi Ngọc phát ngán, không thôi than thở: "Trong cuộc tình, người khổ nhất không ở trong cuộc mà là đứa ở ngoài hứng nước mắt, lau nước mũi cho người đơn phương".


Nghe vậy, nó nhăn nhó:


- "Thế mày muốn tao làm sao? Hả?".


- "Thì cứ bình thường đi, chuyện gì đến sẽ đến, thôi Bye bye đồ con lụy tình, sáng mai nói tiếp."


Con bạn thân cụp máy cái "Rụp". Nó chán nản nhìn màn hình điện thoại đen ngòm. Rồi lết vào bàn học, lớp 12 rồi, không lo học hành mà còn lo chuyện yêu đương. Đúng là nó rảnh thật.


***


Cuộc sống của nó vẫn trôi đều đều. Vẫn học, vẫn chơi, vẫn đơn phương.


Rồi đến một buổi chiều nào đó, nó phải ở lại trường muộn làm mấy công tác Đoàn Đội. Nó là bí thư. Đường hơi âm u vì mưa, con gái đi bộ một mình. Nó hơi sợ. Đi được một đoạn ngắn, nó thấy một tên con trai đứng cách nó không xa đang loay hoay cạnh cái xe đạp. Nhìn qua nó biết ngay là Tuấn. Bớt sợ hơn nhiều. Nếu trên đường gặp một thằng con trai đi xe đen, giày đỏ, đeo cái tai nghe bự chả bá không kể nắng mưa, ngày đêm thì tức là gặp Tuấn rồi đấy!


Nó lại gần. Biết là nó, Tuấn cũng chẳng để ý, chân bận bịu đá đá vào cái xe. Bộ dạng luống cuống vụng về.


- "Mày làm gì thế? Xe hỏng à?". Nó hỏi.


- "Tuột xích.".


- "Ừ! Thế mày đang làm gì? Phá xe hay sửa xe?".


- "Về đi, kệ tao.".


- "Biết sửa không?".


Thằng con trai đánh trống lảng:"Đi đâu muộn thế? Về đi.".


Nó sung sướng:"Đừng bảo mày không biết sửa xe đấy nhá!".


- "Về đi, mày rảnh à?".


- "Không về thì sao?".


- "Về!".


- "Không!".


- "Đã bảo về cơ mà". Thằng con trai gắt lên.


Trần đời này đây là lần đầu tiên nó thấy một thằng con trai lớn từng này mà không biết sửa xe. Nó lếch thếch nhặt cái que trên đường, đẩy thằng Tuấn qua một bên:


- "Nhìn tao mà học hỏi.