pacman, rainbows, and roller s
Yêu sâu, quên lâu và nhớ kỹ!

Yêu sâu, quên lâu và nhớ kỹ!

Tác giả: Sưu Tầm

Yêu sâu, quên lâu và nhớ kỹ!

Ta buồn, và ta hiểu vì sao ta buồn...

Rồi một ngày ta không còn trong tình yêu của nhau, mỗi người một nơi, tưởng gần nhưng lại xa vô chừng... Chỉ cách nhau một đoạn đường, một chuyến xe, nhưng dường như là có đi cả cuộc đời mãi cũng chẳng đến nơi!

Những lời hứa hẹn, những dư âm vẫn còn đấy, chỉ có người bỏ ta lại chơi vơi rồi quay lưng đi mất. Phải chăng tất cả mọi lời nói, mọi chuyện đều chia ra hai nửa, ta chỉ nên tin một nửa thôi? Cái khó là ta chẳng biết phải chọn lấy nửa bên nào để tin.

Yêu sâu, quên lâu và nhớ kỹ!

Tình chưa ấm đã vội tan...

Có những cuốn sách, những bộ phim ta đã từng xem qua. Để rồi bất chợt ta xem lại nó, ta vẫn có cảm xúc nguyên vẹn như lúc ban đầu... Kỉ niệm cũng thế, vui buồn hạnh phúc khổ đau sung sướng, mỗi khi nhớ đến, nó vẫn mang lại cho ta những cảm xúc đúng như lúc mà ta nhận lấy và ghi vào tận tâm can.

Để rồi có những ngày, những ngày khi mở mắt ra, ta cảm thấy tâm hồn dường như trống rỗng... Một người đã từng bên ta mỗi giây mỗi phút với tất cả yêu thương và quan tâm, vô hồn nhìn lại vẫn còn vẹn nguyên những kỉ niệm, chưa kịp nồng mà người đã không còn ở cạnh bên... Ta thật chẳng thể biết phải làm gì với ngần đó nhớ thương, đã tìm được nhau nhưng sao lại nỡ hoang phí duyên này?

Đừng nói chia tay, vì đã bao giờ nói yêu...

Những thứ quan trọng đối với ta thường rất "nặng", không dễ gì giữ trên tay hay mang theo khư khư bên mình, chỉ có thể từng ngày, từng ngày dùng hết tình cảm và lý trí của mình tìm cách giữ lại bên ta để đợi đến một ngày có thể đủ sức ôm trọn trong vòng tay này.

Người đã về bến cũ hôm nào, có buồn có vui cũng không chờ đến lượt ta quan tâm... Không còn bên nhau nữa thì câu hỏi thăm cũng trở nên dư thừa. Và điều làm cho ta cảm thấy tồi tệ nhất có lẽ là không biết nên buông bỏ tất cả hay tiếp tục... Nó cứ lưng chừng như thế, mặc cho tâm trí thao túng để mọi chuyện không phai nhạt dần theo thời gian.

Người đang sống ra sao? Nụ cười có còn vui tươi, hay lại buồn tủi như những ngày xưa ấy, có thường đến những nơi mà ta đã từng qua... Có còn mong chờ ta như ta nhớ người!?

Một khi con người ta đã thấy được hạnh phúc thì thật khó dối lòng mình. Nếu người đã đành lòng quên tại sao vẫn hoài đắm chìm trong ký ức để phải chuốc lấy khổ đau. Đến giờ phút này đây, một người vì còn thương còn yêu nên vẫn nhớ, còn một người đã chọn con đường khác nên vô tâm hững hờ... Rồi sẽ còn lại ai quan tâm ai, bờ vai nào để người tựa đầu mỗi khi buồn tủi, bàn tay nào sẽ lau khô hết những giọt nước mắt của sự khổ đau?

Và nếu như tất cả mọi người trên thế giới này, ai cũng thấu hiểu cho nỗi khổ đau của người khác. Và coi chuyện khó khăn của người khác là chuyện nên hỏi han, rồi mở lòng, dang tay ra giúp đỡ. Đến lúc đó, khi không có tôi ở bên, hy vọng cũng sẽ có ai đó giống như tôi, luôn đưa tay ra giúp đỡ cho người mà tôi quan tâm, người tôi yêu thương chứ!?

Yêu sâu, quên lâu và nhớ kỹ!

Dễ đến, khó buông...

Có những đêm không hẹn mà gặp, lặng nhìn nhau không nói nên lời. Dù cho tâm tư có ngàn lời muốn bày tỏ để người này có thể hiểu được suy nghĩ của người kia, nhưng rồi môi chỉ mỉm cười, miệng khô khốc chỉ biết mở lời hỏi han bình thường, còn nỗi lòng lại giấu kín! Dường như trong lý trí có một vật cản vô hình chặn ta lại, kiềm nén cảm xúc của ta, chẳng để cho ta bộc lộ những gì chân thật nhất mà ta muốn, để rồi chuyện đâu lại vào đấy. Cái vẫy tay chào nhau không vấn vương nhưng trong lòng lại muốn ôm chặt lấy.

Có lẽ sẽ chẳng ai tiếc cho ta, tiếc cho những cái vốn đã bỏ ta mà đi...

Còn ta, vẫn mãi chìm đắm trong một ngõ tối, chẳng biết bám víu vào đâu...

Và, lúc này thế giới đang dần vắng thêm một người, một người mà ta yêu thương...