Yêu không có nghĩa là cùng nhau đi suốt cuộc đời...
Yêu không có nghĩa là cùng nhau đi suốt cuộc đời...
Nếu không phải những lời nói này làm cổ xuý đi nét đẹp của sự chung thuỷ, gần cạnh, bên nhau mãi mãi, thì con người ta đã sống thực tế và suy nghĩ thực tế hơn nhiều rồi. Và cũng bởi vậy sẽ chẳng còn những níu kéo đẫm nước mắt sau một cuộc tình đã vơi cạn niềm thương.
Tôi có khá nhiều người bạn, người quen là người Nga, bằng việc tiếp xúc nhiều, nói chuyện nhiều dần già có lẽ tôi bị nhiễm bởi cái "thói" một khi yêu là yêu hết mình, cuồng cháy nhưng khi đã cạn tình thì ngọn lửa đượm nồng cũng trở thành tàn tro trong chốc lát và nhất quyết chẳng van nài hay khóc lóc thảm thiết. Tất nhiên vẫn có những trường hợp như thế nhưng không đủ nhiều để nói đến ở đây.
Tôi thấy điều đó cũng đâu có tệ mạt hay thứ "văn hoá tình yêu" mông lung lắm đâu, bởi quan niệm tình yêu của người dân phương Tây luôn rõ ràng và rành mạch đặc biệt là dứt khoát. Nói như thế không có nghĩa là họ yêu hời hợt, không thật lòng nên khi chia tay mới dễ dàng như vậy, ngược lại khi yêu, họ yêu bằng chính cả trái tim và thể xác, yêu không toan tính và trách nhiệm nên khi chia tay cũng sẽ dễ thở hơn rất nhiều.
Tôi nghĩ người trẻ mình nên học cách khi yêu của họ, đó là khi yêu thật lòng thì đừng toan tính điều chi, đừng ngờ vực về quá khứ của người ta, đừng lo nghĩ quá nhiều về tương lai xa vời, hãy cứ sống tốt ở hiện tại, làm tốt mọi điều ở hiện tại mà mình cảm thấy hạnh phúc. Chỉ thế thôi! Là ổn. Phải không?
Nhưng cũng đừng quá "thoáng" như người Nga mà yêu rồi chia tay vội vã khi không còn yêu nhau bởi cái nào tốt thì nên học hỏi cái nào không phù hợp với nét văn hoá thì tuyệt nhiên không cần xét soi. Phải chăng điều này chỉ đúng cho những cô nàng, anh chàng vì sợ chia tay mà làm những điều tưởng chừng như không còn tri thức, một cách mù quáng không đáng có?
Nếu có xa vời hơn hay "sang chảnh" hơn thì câu nói "yêu không có nghĩa là cùng nhau đi đến suốt cuộc đời" mang lại cho ta cái cảm giác thoải mái hơn, nhẹ nhàng hơn trong cái mớ suy nghĩ ngổn ngang về yêu thế nào cho lâu bền, yêu thì phải cưới, không cưới thì đừng yêu hay đơn giản là những mộng mơ về tương lai "túp lều tranh và hai trái tim vàng" của ngày xưa xa vẫn còn đây...
Giá mà ai cũng nghĩ được giản đơn như vậy thì tốt biết mấy nhỉ? Hãy cứ sống đúng với từng khoảnh khắc của tâm hồn để thấy mỗi phần của cuộc đời là những mảnh ghép đẹp xinh, sống động và có nghĩa.
Bởi vậy khi yêu cứ yêu, yêu cho đúng nghĩa đoạn đường của tình yêu, hãy khoan đã hồ mơ về một viễn cảnh tương lai nào đó ảo ảnh trong lớp sương mù tít mịt và tối đặc ấy. Bởi có phải ai khi yêu nhau cũng luôn cạnh bên nhau, sống đến “đầu bạc răng long”.
Và ngày mai nếu có gặp phải sóng gió, trắc trở mà vỡ tan tành chiếc thuyền tình yêu thì cũng mong đừng mãi khổ đau hay tuyệt vọng rồi đánh mất đi những thứ tươi đẹp đang chờ ta phía trước. Bởi chúng ta hoàn toàn có thể tự hào về một thời yêu đương tươi đẹp, sống hết mình vì tình yêu, vì cuộc sống và vì cả hai nữa, đúng không? Vậy thì sao phải khóc hay đau khổ nhỉ? Đáng ra phải tự hào chứ.
Chính những người khi yêu mà luôn áp đặt những trách nhiệm, nặng nề những nghĩa vụ thì nhất định nếu sau này có xui xẻo mà rời xa thì ắt hẳn họ là những người đau khổ nhất, khóc nhiều nhất và thường bi luỵ và bị ám ảnh về quá khứ nhất. Thật tiếc!
Vậy đấy, "yêu không có nghĩa là cùng nắm tay nhau suốt cuộc đời" - cứ suy nghĩ thế đi cho đời vơi bớt những lo toan đâu đâu, bớt những hoài nghi mệt mỏi lẫn nhau. Như thế cũng tốt lắm chứ. Còn nếu cả hai cùng dắt tay nhau đi cuối đoạn đường tình yêu thì có lẽ chẳng có ngôn từ nào ngợi ca nổi nữa rồi. Đúng không?