Vì yêu thương chỉ còn thiếu anh...
Vì yêu thương chỉ còn thiếu anh...
Lầm lũi trong cơn đau vì tình cũ, em thay đổi thật nhiều, để khi gặp anh rồi lại tiếp tục một lần nữa thay đổi. Nhờ có anh, em may mắn trở về với con người em lúc trước, đủ nhẹ nhàng để yêu. Và cũng nhờ anh, cảm giác yêu của em lấp đầy những vệt máu đau thương
Anh và em cùng chung quá khứ, là yêu và bị phản bội. Thấu từng nỗi đau của nhau, ấy thế nhưng vẫn làm tổn thương lẫn nhau. Phải nói sao khi tình yêu lại chỉ xuất phát từ phía em, để sau tất cả, em chợt nhận ra, anh là cơn mơ? Người ta nói, kẻ thích ảo tưởng là kẻ ngu ngốc. Có lẽ em thuộc loại đấy! Anh chưa từng và không hề thuộc về em, vậy mà một ngày kia em lại lầm tưởng trong anh có một vị trí cho em. Cảm giác vỡ òa trong ảo vọng yêu thương, em rơi không trọng lực, cố bám lấy niềm tin đã định sẵn nhưng tay chưa kịp chạm thì mọi thứ đã nát vụn, tan tành...
Anh và em là con người của hai thế giới. Anh sống vì đam mê, còn em chạy theo hạnh phúc. Chúng ta là hai đường thẳng song song, nhìn thấy nhau nhưng trong tâm hiểu rõ không bao giờ có thể có điểm chung, dù chỉ là 1 khoảnh khắc. Em tự hỏi, liệu cái định lí ấy có cho phép tình yêu em được hạnh phúc? Tình yêu không được miễn cưỡng, càng không thể chỉ từ một phía, ai cũng hiểu, trừ em!
Anh vô tâm nên lí trí đánh ngã tình cảm. Anh cương quyết và dứt khoát không nhận yêu thương từ em, mặc cho em đau lòng cách mấy. Em không phải người con gái giàu tình cảm nhưng tình cảm cao hơn lí trí, nên dù đúng dù sai vẫn cứng cỏi muốn yêu anh và được anh yêu. Em tham lam muốn anh thuộc về mình mà vội vã quên đi, mình khác nhau bao nhiêu. Thế nên em vun vén hi vọng và nuôi lớn tình cảm, chỉ vì nghĩ rằng, một ngày nào đó, mình sẽ bên nhau. Nhưng không, em sai rồi
Hay là em không yêu anh nữa nhé, hay là em cứ kệ anh để thời gian xóa đi, hay là em mạnh mẽ hơn, hay là em buông rời yêu thương anh nhé... Hay là thế này, hay là thế kia, em chỉ dám nghĩ mà có bao giờ làm được! Thậm chí ý nghĩ vừa lóe lên em đã dập tắt ngay. Vì em là cô gái nhát chết, em sợ mất đi yêu thương, đúng hơn là sợ mất đi anh. Nhưng một lần này thôi, em sẽ buông rời yêu thương, không phải để hết yêu anh, không phải để xa rời anh, mà là để chờ anh...
Em sẽ yêu sau lưng anh, sẽ yêu thật nhẹ nhàng để anh không mệt mỏi. Lúc nào đó giữa bộn bề cuộc sống này, vô tình anh nhớ đến em, thì quay lưng lại, và yêu em, anh nhé! Vì, yêu thương chỉ còn thiếu anh...