Trong cậu đã bao giờ có sự tồn tại của tớ chưa?
Trong cậu đã bao giờ có sự tồn tại của tớ chưa?
Tớ là đứa con gái trọng sĩ diện đến mức thích cũng không thể thừa nhận "mình thích", yêu cũng không thể thừa nhận " mình yêu"...Nhưng bây giờ tớ lại không biết tớ đang làm gì nữa. Tớ, đang ngồi xem đi xem lại facebook của cậu hàng chục lần như 1 đứa ngốc. Đọc đi đọc lại tin nhắn của cậu và tớ rồi tự cười 1 mình. Tớ... đang yêu đơn phương cậu... Có đúng không?
Người ta bảo, không có gì mệt mỏi bằng yêu đơn phương, cũng không có gì mãnh liệt bằng yêu đơn phương. Đối với tớ, chỉ đúng vế đầu thôi, tớ dễ dàng từ bỏ, không muốn ràng buộc cuộc sống của bất kì ai đó cùng với mình. Thứ gì thuộc về mình, nhất định sẽ là của mình.
Luôn phải có 1 lí do nào đó để chúng ta có thể bắt đầu câu chuyện, hết lí do cũng có nghĩa chúng ta hết chuyện. Có lẽ giờ tớ hết lí do để tìm cậu rồi.
Một người con gái như tớ không có gì đặc biệt để cậu để ý đến. Tớ không dịu dàng, không có duyên nếu không nói rằng tớ quá vô duyên. So với những người con gái bên cậu thì tớ là 1 thiếu sót. Tớ hiểu, tớ biết. Có lẽ duyên phận của cậu không phải là tớ.
Thật ra, tớ luôn biết... Cậu chưa bao giờ để ý đến sự xuất hiện của tớ. Cậu luôn nhẹ nhàng với những người bên cạnh cậu như thế, tớ đã có lần nhầm tưởng. Sự dịu dàng, sự nhẹ nhàng ấy chỉ dành riêng cho tớ thôi. Tớ từng đặt câu hỏi rằng:" Có phải người con gái nào cậu cũng như thế phải không?" Hình như là đúng như thế rồi. Tớ không buồn cậu ạ, nhưng tớ chạnh lòng.Tớ không hy vọng nhưng tớ cảm thấy có chút gì đó hẫng hụt. Tớ ấy mà, nhiều khi muốn bùng nổ. Giống như việc quyết định hay cứ nói là "tớ thích cậu" đi nhưng tớ sợ cậu từ chối, hoặc có thể là chấp nhận nhưng cậu lại luôn hời hợt với tớ. Cậu nói tớ nhạt nhẽo...Không phải thế đâu, chỉ vì cuộc sống của cậu sôi động quá thôi... Ừ thì những ng con gái bên cậu không nhạt nhẽo như tớ. Cậu biết không? Mỗi lần cậu nói rằng mai mình sẽ lại nói chuyện thì tớ biết chắc khi ấy sẽ không có ngày mai đâu. Chỉ là mình tớ nghĩ đến nó thôi, đúng là trong cậu không có sự tồn tại của tớ. Tớ luôn tự nhủ dù thế nào nếu người ta không cần mình, thì mình cũng nên từ bỏ đi, đừng cố gắng. Quả thật, tớ chưa bao giờ cô gắng cậu ạ, nếu trong cậu không có tớ, tớ sẽ từ bỏ. Thật đấy. Vì nếu cứ chạy theo thứ gì đó không thuộc về mình thì mãi cũng k bao giờ là của mình cả. Trước đây, tớ cũng từng gặp người có tính cách như cậu rồi nhưng tớ chưa biết phải làm như thế nào? Bây giờ, tớ cũng thế, chưa biết làm thế nào với cậu, với tình cảm của tớ dành cho cậu. Cậu chưa từng 1 lần inbox trước cho tớ, cậu luôn là người chủ động dừng cuộc nói chuyện với tớ trước. Tớ ý thức đc điều đó mà, ý thức được, trong cậu không hề có sự xuất hiện của tớ.Tớ dạo gần đây hay đọc đi đọc lại tin nhắn của cậu với tớ, chỉ là những đoạn đối thoại rất ngắn thôi, nhưng mỗi lần đọc xong tớ đều rất vui, dù tớ biết chỉ là những câu bông đùa chẳng thật lòng.
Suy cho cùng, tớ luôn biết giữ niềm vui cho riêng tớ. Cậu bảo cậu tin vào duyên số, duyên số giữa những người thực sự chưa hề gặp nhau dù chỉ 1 lần. Tớ cũng tin vào duyên số, nhưng tớ k phải là người có duyên số vs cậu rồi, duyên chẳng có nhưng luôn là tớ tìm đến cậu. Trong truyện ngôn tình, nữ chính sẽ tự đi tìm tình yêu cho mình....Tớ thì không mạnh mẽ như thế, vì tớ biết nếu yêu thật lòng người ta thường sẽ chẳng bông đùa nhau như vậy.Lâu dần, cậu sẽ quên luôn sự xuất hiện của tớ. À mà,tớ cũng mới chỉ xuất hiện trong cuộc sống của cậu chỉ 1 lần thôi, quá ít chứ k phải không nhiều. Có lẽ tớ chẳng có ấn tượng gì với cậu...Đúng không? Cậu bảo đừng ngại cậu, cậu bảo cậu không gét tớ, câu bảo yêu thương tớ quá nhiều...Những điều đó làm tớ vui nhưng tớ biết cậu không thật lòng, nếu tớ cứ tin tưởng thì tớ đang nhầm tưởng đúng không? Có khi, 1 lần nào đó gặp lại, cậu sẽ chẳng biết tớ là ai?
Cảm ơn cậu...Luôn là người cho tớ nhớ đến, cho tớ biết cuộc sống của tớ không nhạt nhẽo vì đôi khi nhớ đến cậu...tớ luôn mỉm cười.
Nếu gặp lại...thì mình có duyên với nhau, còn không tớ sẽ xem cậu như 1 cơn cảm nắng...Ngày tiếp theo tớ sẽ quên ngay:)