Tôi yêu Sài Gòn...
Tôi yêu Sài Gòn...
20 năm sống ở Sài Gòn, không nghèo, không sang, cũng đủ để hai chữ Sài Gòn khắc sâu trong tiềm thức và da thịt. Ăn kiểu Sài Gòn, nói kiểu Sài Gòn, sống kiểu Sài Gòn.... Có nhiều thứ như đã được lập trình, mặc định trong đầu, để khi đến nơi nào đó xa hơn, ta lại tìm về.
Tôi yêu 2 mùa của Sài Gòn: mùa nóng và mùa.... rất nóng! Nghe có vẻ tức cười, nhưng hình như Sài Gòn đang ngày càng trở thành một "cô nàng nóng bỏng". Chả trách mà người người đổ về đây, chỉ muốn được ở trong vòng tay của "cô nàng nóng bỏng" này. Mùa bây giờ đã không còn giống như mùa của rất nhiều năm trước, nhưng mùa của Sài Gòn vẫn là một tình yêu to lớn trong lòng tôi.
Tôi yêu Sài Gòn như chính cái cách mà nó nuôi lớn tôi. Tôi lớn lên, phóng khoáng và vùng vẫy. Thả mình tự do vào nhịp sống của Sài Gòn, nhẹ nhàng bóc từng lớp mặt nạ của nó, tìm hiểu nó. Tôi thích cái cách "trở mặt" của Sài Gòn. Cũng như nắng gắt gỏng còn đó mà mưa rào đã ào ạt trút xuống. Thành phố này cho ta những cung bậc thăng hoa thì cũng có thể cho ta ngậm ngùi với muối chát.
Và tôi yêu con người Sài Gòn. Yêu cái tấp nập, bận rộn ngày ngày trên phố xá. Có kẹt xe đấy, có khói bụi đấy, nhưng nhìn mãi thành quen. Yêu cả cái hàng rong trên phố, lờ lãi không bao nhiêu, chủ yếu là con người ta đến với nhau và ngồi xuống "xơi nước". Yêu cái học trò chiều chiều tan trường, gặp nhau ở quán hàng rong, bạn trai có, bạn gái có, cái tuổi ấy đáng yêu ghê gớm!
Sài Gòn nay khác xưa nhiều lắm, đẹp hơn, khó tính hơn, hướng ngoại hơn mà lại mau quên, trống trải hơn. Tập nhìn thành phố này bằng một lăng kính mới, và nhiều tình yêu hơn.