Tối nay, anh rảnh không?
Tối nay, anh rảnh không?
Sự tổn thương mà người đàn ông gây nên cho người phụ nữ họ yêu, không hẳn là anh ta đã yêu người khác, mà anh ta đã khiến cô ấy thất vọng vào lúc mong chờ, không ở bên cạnh lúc cô ấy yếu đuối. Cũng như những điều anh đang dành cho em vậy. Mỗi ngày lễ qua đi, em không cần những món quà mà các cô gái khác hí hửng khoe, chỉ cần anh có thời gian một chút thôi dành cho em, chứ không phải là cho công việc.
Đời cứ cuốn anh đi vào vòng quay mải miết, còn em thì cứ mãi chạy theo anh. Khoảng cách giữa hai chúng ta ngày càng một dài ra vì em đuối sức, mặc dù em đã luôn cố gắng lấp đầy.
Em càng lắng lo, sốt sắng cho từng bữa ăn, giấc ngủ của anh bao nhiêu để cố gắng khắc sâu tình cảm thì anh lại vội vã chạy theo những bộn bề của cuộc sống. Đôi khi em giận hờn vì những tin nhắn gửi đi mà không được đáp lại, những quan tâm nhỏ nhẹ mà không được đổi lấy một nụ cười, những “cho” mà không hề có “nhận”.
Người ta bảo nếu có một người bảo rằng họ bận lắm, tức là quỹ thời gian của họ không dành cho mình, đừng cố gắng lấp đầy những mộng tưởng, tin yêu bằng sự mệt mỏi, ê chề. Nhưng với em thì khác, chính vì những khó khăn của cuộc sống thường ngày, những hành trang để chúng ta tiến về phía trước khiến anh quên mất bản thân mình xứng đáng được hưởng những gì thảnh thơi nhất.
Em cũng cố gắng và anh cũng cố gắng. Vậy nhưng đừng cố nêm gia vị cho tình yêu chúng mình bằng những đêm thức trắng làm việc, bằng những họp hành, tổng kết liên miên, bằng những hời hợt mà cả anh và em đều không muốn.
Em chỉ muốn anh có đủ một ngày rảnh rỗi, một ngày để tạm gác nhữngbận rộnqua một bên. Một ngày ăn cơm cùng em, dạo phố cùng em, ngắm chiều tà cùng em và nghe những bản tình ca của thập niên trước vào một buổi tối mùa xuân dịu ngọt.
Anh yêu, tình yêu chúng ta đang cần nêm những dư vị ngọt ngào. Nên đừng từ chối khi mỗi lần em hỏi: “Tối nay, anh rảnh không?”.
“Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút
Chẳng phải những gì ta cần chỉ là được nắm tay nhau?"