Duck hunt
Tôi không sợ cô đơn, tôi chỉ sợ thất vọng...

Tôi không sợ cô đơn, tôi chỉ sợ thất vọng...

Tác giả: Sưu Tầm

Tôi không sợ cô đơn, tôi chỉ sợ thất vọng...

Nắng ban mai dịu nhẹ và thơm. Tôi đưa mũi hít hà nỗi cô đơn...

Cuộc đời này khó hiểu thật đấy. Có bao nhiêu người vây quanh mà vẫn cứ cô đơn, có bao nhiêu chuyện tình cuối cùng rồi cũng hóa hư không. Bao nhiêu người bạn, bao nhiêu mối quan hệ, bao nhiêu cuộc vui chơi,... rốt cuộc tôi vẫn thấy chơi vơi. Tôi cứ đi tìm nguyên nhân mãi, rồi đẩy mình vào một mớ rối ren, vào hàng ngàn hàng vạn câu hỏi " Tại sao khi mình cần chẳng biết gọi ai?", "Tại sao chẳng cóai tự đến bên mình mà chẳng cần một cuộc gọi?", "Mình nên gọi hay để họ tự đến?"

Tôi không sợ cô đơn, tôi chỉ sợ thất vọng...

Tôi không muốn nhắc đến sự hờ hững hay giả tạo. Tôi chỉ muốn giải tỏa "lỗ hỏng" trong tâm hồn chính tôi. Có một câu nói trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng "Rừng Na-Uy" rằng: "Tôi không sợ cô đơn, tôi chỉ ghét bị thất vọng". Thoạt đầu nghe tưởng chừng chẳng có mối liên quan, nhưng đó lại là câu văn khiến tôi suy nghĩ nhiều.

Sự thất vọng, thực ra còn đáng sợ hơn nỗi cô đơn. Có nhiều bạn bè, người thân, thậm chí người yêu, tại sao tôi vẫn cảm thấy lẻ loi chứ? Khi tôi còn lại một mình, gặm nhấm sự cô đơn thì họ đang ở đâu chứ? Tôi thất vọng về họ. Bạn sẽ nghĩ vậy phải không? Nhưng thực ra tôi thất vọng vì chính mình. Thất vọng rằng tại sao cứ phải có vài ba người hay hàng trăm người hiện diện bên cạnh tôi mới có thể sống tốt, mới có thể thôi cô đơn?

Một buổi chiều nọ, khi vô cùng rảnh rỗi, chẳng có việc gì để làm và cũng chẳng có ai ở bên, tôi thấy cô đơn! Một cách miễn cưỡng, tôi gọi được vài ba cô ba đi café, mua sắm. Khoảng thời gian ấythực sự rất thoải mái. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng tàn, nỗi cô đơn lại tràn về. Tôi thất vọng vì chính mình không thoát ra khỏi sự cô đơn, thất vọng vì đã cố gắng vậy mà vẫn không có gì thay đổi. Sự thất vọng là như vậy đấy, tôi mệt mỏi và cảm thấy khó hiểu chính bản thân.

Tôi không sợ cô đơn, tôi chỉ sợ thất vọng...

Vậy sao phải cố gắng thoát khỏi nỗi cô đơn để rồi chuốc lấy sự thất vọng? Chi bằng sống với nó, để nó trở thành mộtngười bạn theo lẽ tự nhiên. "Đấu tranh" với cô đơn chỉ khiến ta thêm đau khổ và mệt mỏi mà thôi.

Cô độc có thể dẫn đến cô đơn. Điều đó không có nghĩa cô độc và cô đơn là một. Bạn biết không, điều đáng sợ không phải là không có ai bên cạnh mà là có rất nhiều người bao quanh mà vẫn chỉ như có một mình.

Trong khi đó, có một người bạn vẫn luôn ở đây, không bao giờ rời xa, dù đã có lúc phải héo úa, khô cằn vì tôi. Đó là tâm hồn. Tại sao người ta cứ vì những điều không đáng để làm tổn thương chính mình? để nhận lấy phiền muộn, day dứt cho tâm hồn? Mà không hay rằng bên trong mỗi con người luôn luôn có một thứ có thể khỏa lấp những nỗi buồn, khỏa lấp những trống vắng xứng đáng được yêu thương hơn rất nhiều.

Nắng ban mai dịu nhẹ và thơm. Tôi đưa mũi hít hà nỗi cô đơn và mỉm cười.