Thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô cùng...
Thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô cùng...
Bạn có tin vào hai chữ Duyên Phận không? Tôi đã từng không tin vào tình yêu, với một con người mà suy nghĩ có phần bảo thủ như tôi thì đó chỉ là thứ cảm xúc vướng víu, cầm lên được thì cũng đặt xuống được, hà cớ gì phải khóc lóc, quỵ lụy khi một mối tình đổ vỡ. Cho tới khi anh xuất hiện và thay đổi tôi. Anh dạy tôi cảm giác nhung nhớ một người, quan tâm một người, yêu thương một người hơn cả bản thân mình. Anh cũng từng trải qua một vài chuyện tình không thành, những tổn thương mà người cũ để lại khiến anh lầm tưởng trên đời này không tồn tại khái niệm tình yêu chân thành. Rồi ông trời cho anh đụng phải tôi, một đứa con gái ngang bướng kì lạ và đôi chút trẻ con. Tình yêu ấy mà, còn mong gì hơn là gặp đúng người vào đúng thời điểm. Chỉ cần yêu nhau thật tâm thì tình thứ mấy cũng là tình đầu.
Người ta nói yêu một thành phố không phải vì nó có gì mà vì nó có ai. Sài Gòn trong tôi là những mảng ký ức rời rạc. Cám ơn Sài Gòn đã thay tôi đối xử tốt với anh trong thời gian qua, và bây giờ Sài Gòn đưa anh đến bên tôi. Thành phố nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không đủ lớn... Nhưng chỉ cần một trong hai người chơi trò trốn tìm... thì cả đời này cũng chẳng thể tìm thấy nhau giữa Sài Gòn. Thành phố vẫn vẹn nguyên như vậy, chẳng rộng lớn hơn nhưng tim người ta lại chẳng đủ rộng để dẫn hai người dưng gặp nhau giữa Sài Gòn... Một khi duyên phận đến thì dù bạn có cố tình lẩn trốn thì nơi nào đó vẫn sẽ có người tìm ra. Dù cho trái tim bạn đã chai sạn cảm xúc, tôi nghĩ chỉ cần bạn gặp đúng lương duyên, thì bạn vẫn có thể yêu lại từ đầu. Vì đời có mấy lần được trẻ...
Trong cuộc đời mỗi người, nên có ít nhất một lần vì người khác mà quên đi chính mình. Không màng đến kết cục, không mong có kết quả, không mơ sẽ dắt tay nhau đến cuối cuộc đời, thậm chí không cầu mong người ấy phải động lòng đáp lại. Mà chỉ hy vọng trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi xuân, có thể gặp được một người khiến ta sống dốc lòng như thế...
Nếu là thật tâm yêu thương một người, hãy đi cùng người ấy ngay khi có thể, đừng nán chân để chờ đợi, bởi nếu ta là người chờ đợi, sẽ lập tức có kẻ khác chen chân vào. Đừng hy vọng cái gì là của mình thì sẽ mãi mãi là của mình để rồi lầm tưởng những thứ mà ta vô cùng trân trọng thì sẽ không bao giờ mất đi. Vẫn có những thứ ta trân trọng rất nhiều cũng không thể nào giữ được. Tôi đủ trưởng thành để nhận ra, đâu đó trong cuộc đời này, người ta vẫn bước vào đời nhau rồi ra đi như thế. Họ gọi đó là những mối quan hệ có duyên không phận. Không ai có thể ở lại bên cạnh ai mãi mãi, cũng không có điều gì bất biến cùng thời gian. Duyên là do trời định, phận là do người tạo, hạnh phúc là do chính bản thân mình nắm giữ. Thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô cùng....Trong tình yêu, nếu sợ hãi thì đừng nhận mình dám yêu, nếu từ bỏ tình yêu bởi định kiến từ kẻ khác thì đừng nên tiếc nuối. Đừng đổ lỗi cho tuổi trẻ hay hoàn cảnh, hãy tự hỏi bản thân sao không thể một lần thử nghe theo trái tim mình?