Sợ yêu, có nên chăng?

Sợ yêu, có nên chăng?

Tác giả: Sưu Tầm

Sợ yêu, có nên chăng?

Em thủ thỉ chuyện trò với bạn, rằng em mất hết niềm tin vào đàn ông con trai thời nay rồi. Em chỉ thấy hình mẫu bố em là đàn ông chuẩn nhất của thời đại, còn lại, em cứ sờ sợ thế nào lạ lẫm lắm!

Em có một vài người bạn thân, là con trai, hay kể chuyện cho em nghe về tình yêu của họ. Đa số những chàng trai mà em quen biết đều vấp váp bởi tình đầu, ấn tượng đậm sâu, rồi tự cho phép mình làm tổn thương những người đến sau dù họ có đem yêu thương thật lòng thế nào chăng nữa.

Em cũng cảm thấy sợ, khi ai đó nói rằng họ có thể kết hôn mà không cần tình yêu đôi lứa. Đối với họ, hôn nhân là nghĩa vụ và trách nhiệm. Sống đúng, sống tốt thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Có thật như vậy không?

Rồi vô tình em trở thành một đứa sợ yêu đến lạ kỳ anh nhé! Em như con kén nhỏ muốn cư ngụ mãi trong tổ kén của mình mà không mảy may mong được hóa bướm bay đi. Thú thật, tình yêu với em vô vàn cạm bẫy, là hợp tan vô thường, là hạnh phúc buồn vui đều ngắn dài trên hai hàng nước mắt. Em cứ sợ nếu lỡ như nắm lấy tay một người, vì lẽ nào đó mà chia xa, thì em sẽ mãi mãi không quên được những gì hằn sâu trong tim em bé bỏng…

Sợ yêu, có nên chăng?

Sợ yêu, có nên chăng?

Cũng có một ngày, em tự tin xách tim yêu lên đi tìm người mà em thương mến. Em nghĩ, có lẽ đã đến lúc một đứa con gái như em, nên dẹp nỗi lo sợ mơ hồ của mình ra khỏi trí óc, thay vào đó nhuộm hồng đôi gò má với ánh mắt biết cười, với nhịp tim đập mạnh. Em đi tìm màu hạnh phúc để tô điểm tổ kén nhỏ xinh của mình. Hy vọng rằng, anh sẽ đủ tin cẩn và bao dung để nắm lấy tay em, kéo em ra khỏi tổ kén nhỏ em vẫn ẩn mình trong đó, anh nhé!

Sợ yêu, em đã từng. Nhưng em thiết nghĩ, hãy sống sao cho niềm vui trọn vẹn, có đúng không? Các cô gái của em ơi, đừng ai sợ yêu nữa nhé!