Sẽ không còn thích ai đó nhiều nữa đâu!
Sẽ không còn thích ai đó nhiều nữa đâu!
Đã bao giờ bạn phải đếm từng ngày một, kể từ khi quyết định sẽ thôi không còn thích, không còn yêu, không còn thương ai đó nữa?
Cảm giác lúc bấy giờ, có phải rất nặng nề không?
Chẳng hạn, tôi có một cuộc hẹn, mà dường như ngay từ khi bắt đầu mở lời ra để nói lời hò hẹn, tôi đã tưởng tượng đó sẽ là buổi gặp mặt cuối cùng giữa chúng tôi. Chúng tôi, những người rất trẻ, vốn dĩ vẫn là những người xa lạ ngoài lề cuộc sống của nhau, vì một đường duyên số mà vướng phải nhau một lần. Rồi có lần một sẽ có lần hai, lần ba, chúng tôi gặp nhau để nhìn nhau cười, nói, những chuyện rất đời và những cảm xúc rất tinh khôi. Nhưng một mối quan hệ sẽ trở nên bế tắc và rối ren hơn nhiều lần khi có một trong số hai người đem lòng tương tư người còn lại. Nghĩa là, một người thích và thương, còn người kia mảy may không biết.
Lần ấy gặp nhau, tôi vẫn bình lặng ngồi nghe người ấy kể những câu chuyện mà tôi được nghe đi nghe lại không ít lần, vẫn có thể mỉm cười, vẫn có thể gật đầu hưởng ứng. Tôi sực nhớ ra mình đã nghe chuyện này vào những lần trước đó, nhưng không hiểu sao vẫn đủ say mê và thích thú để đón nghe. Rồi khi nhìn vào đôi mắt người ấy vô tư lự, tôi thấy tim mình rộn ràng nhảy nhót. Có lẽ, thích một người cũng chỉ là ngần ấy cảm xúc mà thôi. Sẵn lòng dõi theo, sẵn lòng chờ đợi và sẵn lòng hy vọng. Nhưng khi nghe người ấy nói về chuỗi hành trình mà người ấy sẽ đi trên chặng đường dài và rộng, tôi thấy hụt hẫng tim mềm bởi tôi không có phần trong đó. Một chút xíu xiu cũng không có. Tôi dựa vào đâu để tiếp tục hy vọng và để tình cảm của mình tiếp tục sinh sôi?
Tôi từ bỏ. Cam tâm từ bỏ. Nhân dịp tôi nhận ra mình vốn dĩ là một đứa ngốc nghếch lẫn khờ khạo. Khi cứ mải ngóng trông một điều gì đó quá đỗi xa xôi. Nhân dịp tôi thấy tình cảm nơi mình nên dừng lại thay vì vun cho đầy ắp, bởi sợ rằng người ấy biết sẽ thấy ngột ngạt và không đủ can đảm để đón nhận, hoặc là không muốn đón nhận. Nhân dịp tôi tự giác tủi thân, tự giác ngậm ngùi khi chứng kiến cảnh một mình mình đơn lẻ thắp một chút ánh sáng soi cho quãng tình si ngắn lại… Nhân rất nhiều dịp đó, gộp lại với dịp tôi tự nhiên thấy buồn, và người ấy thì vốn không thể với tới, nên tôi quyết tâm sẽ nói lời từ bỏ.
Có lẽ nhiều người chê rằng tôi nhút nhát, tự ti, không dám sống thật với tình cảm của mình. Nhưng để làm gì chứ nhỉ? Trái tim tôi cũng đã gom hết thảy can đảm mà đập những nhịp say mê cho cuộc đời người khác. Trái tim tôi cũng đã từng dốc cạn thương yêu để nuôi nhung nhớ đếm qua ngày. Nếu gặp được đúng người đúng lúc đã là chuyện tình yêu hoàn hảo. Đằng này, là gặp đúng người nhưng sai thời điểm. Không thể tự trách bản thân, lại vốn chẳng thể oán người ấy đã đến gieo mầm yêu cho mình. Chỉ có thể nhủ lòng vùi lấp một khoảng trống rỗng đã từng nhức nhối gọi tên thôi.
Tôi là một đứa trẻ vẫn cần mẫn lớn, cần mẫn trưởng thành. Chính vì lẽ đó, tôi cần mẫn chăm sóc lại tim yêu cẩn thận, dành dụm cho những người đến sau đúng lúc. Yêu thương một người không day dứt, là yêu thương bình lặng. Bây giờ, chính lúc này, tôi à ơi câu ru ngủ tim yêu, để thương yêu tạm vơi đi một chút, để người ấy lắng xa. Tôi thương tôi, vẫn tiếp tục một mình…