Nhớ anh, một người đặc biệt...
Nhớ anh, một người đặc biệt...
Ký ức thường trở về giữa những chông chênh nhớ, chông chênh thương, chông chênh khắc khoải. Em tự vẽ cho mình một lối đi lạc về kỷ niệm, cái lối đi chỉ dành riêng em, không anh, không ai. Có những ngày, em nhớ anh – nhớ một người đặc biệt.
Mùa nhớ là mùa nào, em không biết. Mùa yêu là mùa nào, em cũng chẳng hay. Ngày anh tỏ tình đã xa xôi từ lâu lắm. Có những thứ cảm xúc hao mòn theo từng năm tháng, để đôi lần hốt hoảng nhận ra tình yêu đúng như những gì người ta vẫn nghi ngờ về sự mãi mãi. Em vẫn thường nghe lại những bản tình ca mà bây giờ không ai hát. Giai điệu, ca từ, hay bất cứ thứ cảm xúc len vào trong đó như đánh thức một thứ tình chỉ còn vẻn vẹn một góc nhỏ, cũ kỹ và nhuốm màu thời gian.
Mỗi câu chuyện thường có mở đầu, nhưng phải chăng chuyện tình yêu của em và anh lại bị khuyết mất phần đầu đó. Thứ tình yêu lưng chừng như những rung động nhẹ nhàng của con tim, để rồi chẳng biết giữ, chẳng biết trao, chẳng biết vì nhau mà thứ tha, mà trân trọng.
Phố mùa này cô đơn lắm anh ạ. Cô đơn hơn cả những gì em từng trải qua. Tự tìm cho mình một lý do để giải thích vì sao dù lâu lắm rồi mà nỗi nhớ anh vẫn đôi lần tự tìm về, tự chui vào giấc ngủ sâu để đánh thức nỗi đau trong em dậy. Em không giỏi che giấu, cũng chẳng biết phải che lấp như thế nào nỗi yếu lòng sau mỗi lần nhìn ngắm lại thứ tình không đầu cuối, không lý do, không gặp lại.
Nhiều lúc chỉ mong được một lần gặp anh hay đơn giản là được thấy anh bây giờ đang hạnh phúc. Anh hạnh phúc, em chẳng vui vẻ gì như những bài hát người ta thường hát cho nhau nghe. Anh hạnh phúc, là em tự thấy bình yên hơn với tiếng mưa thỉnh thoảng lộp độp trên mái tôn vỡ òa, bình yên hơn với ca từ cũ kỹ của một bản tình ca, bình yên hơn với hồi ức về một người, đã xa, và xa lắm…
Có những ngày, em gọi là đặc biệt. Như ngày hôm nay em lại nhớ anh nhiều hơn một chút, như ngày nào năm xưa yêu anh bằng những yêu thương non trẻ ngọt ngào, như ngày sau tự cười và nhẹ nhõm thở dài vì đã quên anh.
Có những ngày em gọi là mùa nhớ, vì nó dành cho một người đặc biệt – là anh!
Cát Cánh