Người cũ, em nhớ anh, em nhớ cả yêu thương cũ của chúng mình...
Người cũ, em nhớ anh, em nhớ cả yêu thương cũ của chúng mình...
Khi mà yêu thương đã đứng bên bờ vực thẳm thì tình yêu cho dù đã từng sâu đậm, đã từng hết lòng thì cũng chỉ muốn vứt bỏ ngay và đôi khi cảm thấy thật phiền! Ngày trước em cũng vậy anh nhỉ, mặc dù yêu nhau một năm hơn, mặc dù không kể hết được anh đã làm em đau lòng bao nhiêu lần thì em vẫn cứ cố chấp yêu anh và chỉ biết mỗi mình anh. Đến khi có một người khác thay anh bên cạnh em thì lúc đó em đã muốn chấm dứt tất cả mọi thứ với anh ngay lập tức vì nghĩ anh không xứng đáng với tình yêu của em và cố vẽ ra biết bao điều hạnh phúc bên người mới. Yêu nhau một năm ba tháng và kết thúc trong một cuộc gọi ngắn ngủi. Em bảo em mệt mỏi không còn muốn tiếp tục, anh cũng chẳng buồn níu kéo. Vậy là chia tay, em đến với người mới. Thật chóng vánh!
Người ta thường nói cái gì chóng đến cũng sẽ chóng đi. Quả đúng không sai anh à. Chẳng được bao lâu cả. Em bồng bột quá. Nhưng em không hối hận khi chia tay đâu nhé, em đã dứt bỏ được một người không yêu thương em hết tâm em nhẹ lòng lắm, em chỉ tiếc những điều hạnh phúc trước kia. Người mới thương em, quan tâm em hơn cả anh nhưng khi lạnh nhạt rồi cũng hơn cả anh, anh ơi?! Người ta bỏ mặc em với những nỗi nhớ cùng cực và những nỗi buồn siết tim, những lúc ấy em chỉ biết mắt ướt một mình rồi tự trấn an bản thân mình chứ chẳng còn ai để méc, để bù lu bù loa cả lên như anh ngày trước, nhưng anh có bao giờ bỏ em một mình vậy đâu chứ..
Nhưng anh này em chẳng mong một ngày chúng ta trùng phùng đâu nhé, vì quay về bên nhau rốt cuộc cũng chỉ làm đau lòng nhau mà thôi. Anh đừng bận tâm những điều em nói, những việc em làm cứ xem em là một đứa dở hơi nào đấy trong cuộc đời anh, kể cả lúc em yếu lòng cũng xin anh đừng đến bên cạnh ủi an với tư cách là một người bạn, em xin anh đấy, đừng anh nhé. Vì em sợ rằng trong giây phút đó sẽ có lúc bão lòng em lại trỗi dậy, hung hăng lắm, em lại không kìm được lòng mình, không kìm được yêu thương, em sẽ lại lao về phía anh mất, đó là điều em chẳng bao giờ muốn. Mặc dù em có nhớ anh, có nghĩ về anh đi chăng nữa hay cứ cố tình phát mãi một bài hát cũ của chúng ta thì đó là do bản thân em tự chọn sống mãi trong quá khứ nhàu nát và cũ kĩ ấy, em còn miên man lắm vẫn chưa thể quay về với ngày chúng ta không còn là gì của nhau nữa, bản thân em cũng chẳng muốn quay về thực tại. Thực tại em đơn độc lắm anh à. Hãy cứ mặc kệ em như cái cách anh đã từng khiến em đau lòng nhé, vô tâm và hờ hững! Đôi lần em tự huyễn hoặc mình rằng " cô gái, rồi sẽ có người yêu cô hơn sinh mệnh, đừng bận tâm những điều đã qua hãy vứt bỏ tất cả phía sau đi " nhưng rồi em chẳng thể chịu đựng được sự đơn độc nên cứ mặc cho bản thân quay về lục lọi mớ kí ức hỗn độn ngày trước..
Người cũ này, một vài dòng cho anh, cho yêu thương của chúng mình. Là do em không kìm được nỗi nhớ anh nên cứ mặc kệ cho yêu thương chạy lung tung đâu đó mặc cho ngày hôm nay cuộc sống của chúng ta không còn hòa làm một nữa rồi. Anh là người mà em đã từng dốc tất cả yêu thương để yêu, người khiến em đau lòng nhiều nhất, người dạy cho em thật nhiều bài học từ cách cư xử cho đến cách sống ở đời, người hiểu em hơn hết thảy ai hết, người chỉ để em nhoẻn miệng cười khi nghĩ đến, người chỉ có thể sống trong "ngày trước" của em. Ừ hãy cứ là ngày trước thôi anh nhé vì chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội để là hiện tại trong nhau đâu!
Bên tai em lúc này cứ văng vẳng lời bài hát "người ta ôm lấy nhau, người ta quấn quýt nhau. Tại sao em và anh cứ phải quên nhau". Chùng lòng và đơn độc quá!