Polaroid
Nếu một mai anh về, đừng gõ cửa tìm em...

Nếu một mai anh về, đừng gõ cửa tìm em...

Tác giả: Sưu Tầm

Nếu một mai anh về, đừng gõ cửa tìm em...

Đã rất lâu rồi, em mới thấy trái tim mình trống hoác không một bóng hình, không một suy nghĩ. Và cũng đã rất lâu rồi em mới có đủ can đảm để buông những thứ mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về mình. Lúc đó em nhận ra mình đã nhẫn tâm với bản thân trong thời gian quá dài khi cứ chìm sâu vào con đường không lối.

Anh à, em đã không ôm khư khư quá khứ của chúng mình mà nức nở mỗi đêm nữa, em cũng không còn đau khi bất chợt chuyện cũ ùa về nhức nhối. Em đã tập quen với tất cả, kể cả việc không có anh bên cạnh.

Đôi lúc em từng nghĩ, nếu mai này anh về, em sẽ còn là gì trong anh; anh có đi tìm em giữa bộn bề hạnh phúc đã qua.

Nếu một mai anh về, đừng gõ cửa tìm em, anh nhé…

Em đã khép lại trang vở cũ bằng dấu chấm hết chứ không bằng dấu chấm lửng nữa. Em đã tự tay kết thúc tất cả trước khi em đánh mất quá nhiều thứ thuộc về mình. Cuộc sống của em hiện tại đã ở một trang vở mới, em bắt đầu viết nên những nét chữ nghệch ngoạc nhưng đó là niềm vui mỗi ngày em học sau chia tay.

Ngoài kia nắng về buông, gió vẫn rít, anh có thấy từng chiếc lá bàng cuối đông rơi rụng đầy góc phố quen. Chuyện cũ qua rồi, lá rụng về cội. Có lẽ em đã không nên day dứt quá nhiều như vậy phải không anh.

Nếu một mai anh về, đừng gõ cửa tìm em...

Nếu anh có về ghé ngang qua ngõ nhà em, đừng gõ cửa tìm em nhé, đừng đánh thức quá khứ trong em…

Hãy để nó ngủ một giấc thật dài, không bao giờ thức dậy nữa. Vì em đã phải đánh đổi rất nhiều thứ, mang đi hết quãng đời tuổi thanh xuân sống và yêu điên cuồng như vậy để có được phút giây an yên như bây giờ.

Cuộc đời mỗi chúng ta như một vòng tròn khép kín, đi hết một đời là khép lại một vòng. Như chúng mình đã đi qua nhau thì đừng nên ngược dòng tìm lại nhau nữa. Hạnh phúc vốn dĩ đã không thể được trọn vẹn như thuở ban đầu nữa. Hà cớ gì cứa sâu vào đó nỗi đau và nỗi buồn quá khứ.

Nếu anh muốn em hạnh phúc, hãy để em như bây giờ. Dù em đã làm mọi cách để quên đi anh, cả những đớn đau và trống trải. Nhưng em chấp nhận là em bây giờ anh à!

Nếu anh có về, nắng có vàng ươm như ngày mình yêu nhau, anh cũng đừng vội vàng đi tìm em anh nhé..

Vì sao ư? Vì anh là người buông tay em trước, là người bỏ mặc em sau những thương tổn chưa nguôi, là người thực ra chỉ xem em như một kẻ đến sau lấp đi chỗ trống. Anh nhẫn tâm, anh đừng trách em vô tình khi xem như anh không tồn tại.

Mình có thể nhớ về nhau như tháng ngày xưa êm đẹp được không anh? Đừng vẩn đục hiện tại bằng quá khứ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cánh cửa đã đóng kín, anh bước chân rời đi, em đã dặn lòng mình cánh cửa ấy sẽ mãi mãi phong ấn. Nên anh đừng về gõ cửa, em sẽ không mở đâu.

Nếu ngày nào đó, anh về lại nơi đây, nơi vẫn có em giữa bầu trời ấy, anh hãy để chuyện chúng mình trôi về một nơi xa nhé…

Anh còn tìm em làm gì nữa? Mình đã đi cạnh nhau một đoạn đường dài, mình đã từng hạnh phúc như thế phải không anh. Chuyện tình chỉ thực sự đẹp khi nhớ lại ngày mình yêu nhau chứ không phải tìm lại ngày đó bằng mọi cách. Thời gian đã chẳng đủ đậm sâu để giữ nhau. Buông tay rồi, mình là gì hả anh. Là gì cũng được. Có còn quan trọng nữa đâu anh.

Có một chuyện tình buồn khép lại ở một đoạn đường trong cuộc đời của hai chúng ta. Đừng tìm em nữa anh nhé. Hãy đi tìm hạnh phúc thực sự của mình. Em sẽ hạnh phúc mà…