Nếu hạnh phúc tắc đường, anh có rẽ lối tìm em?
Nếu hạnh phúc tắc đường, anh có rẽ lối tìm em?
Anh à, những ngày không có anh, em buồn nhiều thế đấy, anh biết không?
Em gọi món, chọn một góc ngồi trên tầng cao, nhâm nhi nước và chút quà ăn vặt để cứu đói dạ dày, tự nhiên nhìn xuống lòng đường thấy màn đêm bao phủ, ánh đèn vàng thân quen bao quanh thành phố. Thành phố nhìn từ trên cao chông chênh buồn, những khoảng trống một mình cũng chông chênh buồn lạ.
Có những ngày mà em mải miết đi tìm một người được cho là phù hợp. Em có thể nhớ giọng nói, tiếng cười của họ, cũng tự nhủ sẽ yêu thương thành thật, sẽ trọn vẹn thủy chung nếu nhận ra tấm chân tình của ai đó dành cho em. Nhưng rồi ai đó vẫn là người xa lạ, xa mãi xa khiến em không tài nào với tới. Em không trách người, chẳng tự trách mình, chỉ trách rằng hạnh phúc của em sao mà chậm chạp, mãi loay hoay nơi ngã tư đường phố. Rồi em cứ chờ đợi vậy thôi anh!
Có những ngày em tự nhủ một mình vẫn ổn, không cần ai bên cạnh vẫn sống tốt. Nhưng em cũng nhận ra rằng, có một ai đó bên cạnh để tựa vai, níu tay đan cài chút hơi ấm thì lòng thành vẫn nhẹ nhàng hơn đôi chút. Thật ra, có ai đó sẵn lòng trở thành cả thế giới của mình, thì thế giới ấy bồng bềnh bình yên, thế giới tươi đẹp hơn nhiều lần, có đúng không?
Anh sẽ đến chứ?
Khi hạnh phúc của em phụ thuộc một nửa vào bàn tay anh nắm, anh có đến tìm em không?
Nếu như lời người ta tự mình an ủi lấy nhau, rằng hạnh phúc tắc đường nên đến muộn. Liệu rằng, anh có rẽ lối để tìm đến với em không?