Mượn anh về cho nỗi nhớ của riêng em
Mượn anh về cho nỗi nhớ của riêng em
Có lẽ, em cứ nên trầm lặng như thế này thôi. Để đến khi có người thích hợp em sẽ tự nhận ra được người đó. Còn anh, sẽ luôn là một người đặc biệt, nhưng không thuộc về em.
Hôm nay em cảm thấy mệt mỏi, đau buốt đầu, muốn được đi đâu đó ngồi tĩnh lặng. Và người em nghĩ đến đương nhiên là anh. Em nghĩ, không biết anh đã hối hận với câu hẹn hò chưa? Không biết lời đề nghị của anh, mà em đã từ chối, có còn thời hạn để em thay đổi câu trả lời hay không. Lúc này, để bắt đầu lại với anh và bắt đầu với một người mới, thật sự thì em sẽ chọn anh. Vì em biết, em còn cảm giác yêu thương thân thuộc và an toàn khi ở bên cạnh anh. Những cái đó, đối với một người mới hoàn toàn, em e rằng sẽ mất rất lâu thời gian để em biết được chính xác. Bởi, anh với em, cũng đã phải trải qua nhiều năm trời mà, đúng không?
Nhưng, như em đã nói, em sẽ cố chấp lầm lì để không trượt tay lỡ send đi một tin nhắn nào cả. Em phải học cách tự trọng thôi. Em vẫn luôn nói với mình như thế. Nếu hỏi rằng đánh mất anh trong đời em có đáng tiếc hay không, thì em nói rằng chắc chắn có. Em cũng thừa biết là do mình không đủ can đảm để níu giữ đó thôi. Tại em, em không thể trách móc ai được…
Có một vấn đề là, em thường thấy không thoải mái, với một người em không không thân. Em chỉ thấy an toàn với anh, một người thuộc về những ngày cũ. Còn bây giờ, một người mới nói thích em, chắc em sẽ co chân chạy mất. Vì em biết em không đủ tự tin theo đuổi một con đường tình cảm hoàn toàn xa lạ. Rồi chuyện của em cũng cứ thế mà rắc rối…
Rốt cuộc, người cũ không quay lại, người mới không tiến đến, em phải làm sao hả anh?
Nhưng... Nhưng mà... Em nhớ anh thật đấy! Cứ tự nhiên muốn vùi vào ngực anh như kiểu trẻ thơ. Cũng muốn trao một vài điều nho nhỏ riêng biệt kỷ niệm cho mối tình khờ khạo của mình những năm mười tám tuổi, cho tới nay, những năm hai mươi có thừa.
Ý em là, kể cả khi chúng mình sẽ tách nhau ra khỏi đời nhau, em vẫn muốn trở thành một điều gì đó của anh, cũng giống như việc, em sẽ lưu lại một điều gì đó đặc biệt của anh. Em muốn thế, cũng có phần ích kỷ, đúng không anh?
Em sẽ học cách để quên anh thôi. Rồi em sẽ làm gì, yêu ai, không biết có thể vui vẻ đem khoe ra với anh hay không. Tạm thời, cứ cho em nhớ nhung như vậy nhé, vì anh không biết, nên chắc là không thấy khó chịu đâu, đúng không?