Mùa trút lá, mùa Hà Nội vắng anh thật rồi…

Mùa trút lá, mùa Hà Nội vắng anh thật rồi…

Tác giả: Sưu Tầm

Mùa trút lá, mùa Hà Nội vắng anh thật rồi…

Tháng Chín về, phố chầm chậm trôi theo tiếng tích tắc của thời gian và sự hối hả của lòng người khi tan tầm ngược gió. Chiều buông nhẹ hững hờ chạm vào mái phố buồn thiu nằm khép mình trong con hẻm nhỏ, nắng tháng Chín mải miết gọi gió ùa về miên man. Là cái nắng thu vàng hanh hao, se sẽ vương đầy kí ức xưa cũ mèm. Gió la đà, len lỏi vào những tán cây ven đường dụ dỗ vô vàn chiếc lá theo tiếng gọi ới a của mùa thu trút đầy gốc cây.

Dường như cơn gió heo may khiến lòng người mênh mang, buồn thiu, ủ rũ như chú mèo mướp cuộn tròn mình bên xó bếp. Cành cây khẳng khiu trơ trọi nhìn lá buông trong tiếc nuối… Thả bước chân xuống phố, ai đó đứng dưới mái chờ xe bus, lặng lẽ nhìn theo từng chiếc lá nối đuôi nhau rơi xào xạc mặt đất đông người lại qua. Chợt thấy lòng buồn tênh, lại một mùa lá đổ, rồi sẽ có một mùa lá mới đang đâm chồi. Anh có thấy không, Hà Nội đang mùa trút lá…

Mùa trút lá, mùa Hà Nội vắng anh thật rồi…

Hà Nội mùa trút lá, trút cả nỗi nhớ thương chông chênh vào khoảng không gian mênh mông nhuốm màu úa vàng. Hà Nội mùa này, dường như khiến lòng người bớt vội vã, bớt hối hả phải không anh? Gió vẫn cứ rong ruổi trêu đùa mái tóc người con gái đứng ngóng ai trong chiều ngược nắng, chốc chốc đưa đôi mắt buồn xa xăm nhìn vào khoảng trống vô định. Một mùa lá cũ đang âm thầm đi qua trong vô vàn nuối tiếc, đợi chờ.

Bao mùa Hà Nội đổ lá, em vẫn bước một mình trên từng con phố loang màu kỉ niệm nhàu nát, vội nhặt nhạnh từng mảnh vụn bé nhỏ rơi vung vãi vo tròn lại nhét sâu vào trong tim? Thời gian vô hạn nhưng lòng người hữu hạn, và cảm xúc lại càng khó nắm bắt được. Cũng giống như Hà Nội lúc này vậy, lá rụng về cội, rồi lá sẽ lại nảy lộc, nhưng khoảng trống để lại sau mỗi mùa như vậy man mác, da diết lắm anh à! Thương nhớ cứ dùng dằng như người đi dật lùi về phía đằng sau, nhưng lại sợ mất điều gì đó nên lòng nôn nao, bứt rứt không yên.

Hà Nội mùa trút lá, trút cả đợi chờ hoang hoải mệt nhoài như con sóng bạc đầu vẫn lặng lẽ xô bờ ngoài biển khơi mênh mang. Có lẽ phố cũng buồn tênh khi cứ lặng im nhìn lá rơi trong nuối tiếc mà chẳng thể làm được gì. Một mùa lá khẽ qua, để lại giữa lòng Hà Nội chút hoài niệm xa vắng, rồi để lại trong ai miền thương nhớ chơi vơi.

Ai đó nói rằng Thu Hà Nội buồn lắm, buồn như khi trót đánh mất một nhịp tim lầm lỡ giữa trời chiều chất ngất nhớ thương. Lặng lẽ ngắm cây phượng già ngả nghiêng bên Hồ Gươm, xào xạc tiếng lá khua khua mặt nước chợt giật mình thấy trống vắng vô cùng. Mùa lá rụng, có lẽ Hà Nội vắng anh thật rồi?

Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa rào bất chợt, vắng tiếng anh vọng lại từ hồi ức xưa cũ kĩ nhưng không vắng những cơn mưa lá trút hoài niệm thổn thức con tim.